Sáng sớm tôi đã bị Tường Quânlàm phiền. Anh ta không muốn tôi đi xe bus, anh ta nói xe bus córất nhiều kẻ biến thái. Hứ! Anh yên tâm đi, họ có biến tháicỡ nào cũng không biến thái bằng anh được đâu.
Tôi và Tường Quân bước vào công ti trong tác phong của nhữngngười thành đạt. Hà hà, chắc chắn là những người trong công ti bắt đầu sợ tôi rồi. Mẹ và anh trai tôi quả là có công lớn.Cứ nhìn cái kiểu cười thân thiện của mấy cô nàng trực điệnthoại viên với tôi thì biết. Đang đi hiên ngang là thế không biết An Kì từ đâu chạy đến:
- Anh Quân...
Rồi nhảy chồm lên người Tường Quân ôm hôn thắm thiết. Cú nhưvừa gặp nhau sau lần sinh li tử biệt ấy Hứ, cái loại con gáigì mà vô duyên. Tôi bĩu môi rồi bỏ mặc cho họ ở đó nồng thắmvới nhau. Chả hiểu sao trong lòng tôi lúc này có cảm giác tứcthế không biết. Tôi cần đi uống nước.
"Ding"
Thang máy đến tầng hai tự dưng bật mở để lộ khuôn mặt và cáiđầu trọc lốc của Phan Nguyên. Tôi tí thì không đứng nổi nữa,phải vịn vào cái thành gần và cố làm vẻ mặt bình thản. Ôi!Chỉ cần Phan Nguyên không ở đây nữa thôi là tôi sẽ cười mộttrận long trời lở đất. Anh trai à! Tác phẩm của anh đã có kẻchế tác lại rồi kìa. Thích nhá.
Phan Nguyên nhìn tôi rồi đi vào thang máy. Anh ta có lẽ là rấtngại nên mới cúi gằm mặt xuống như thế kia. Rồi lại quay sangtôi nói:
- Em...Lên phòng tổng giám đốc à?
Tôi thật không ngờ là Phan Nguyên vẫn còn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-de-soi-an-thit/7610/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.