Chương trước
Chương sau
Dịch & chỉnh sửa: sxdnp

~ my lover zp ~

Tằng Phan cầm cốc trong tay, hơi run một chút.

Trong làn sóng nước nhẹ nhàng, cô nhìn thấy đôi con ngươi của mình hơi co lại.

Mặc dù đã hứa là không quan tâm, nhưng khi nghe thấy, trong lòng vẫn không khỏi chấn động.

Không thể kiểm soát được.

Tằng Vân không chú ý đến động tác của Tằng Phan, nhưng anh ta biết rõ tầm quan trọng của Thẩm Hi, cũng như đội WKY đối với Tằng Phan.

"Đây là một cuộc tấn công bẩn thỉu có chủ đích."

"Từ bức ảnh vào buổi trưa, mọi thứ đã được lên kế hoạch và nhanh chóng lan rộng, khiến quản lý Vu Thần không kịp trở tay."

"Họ không cho chúng ta bất kỳ cơ hội phản kháng nào, thủy quân của đối phương đã hoàn toàn thao khống, mặc dù chúng ta đã gấp rút mua chuộc thủy quân, nhưng vẫn không thể kiểm soát hoàn toàn tình hình."

Tằng Phan cắt ngang lời anh ta, giọng nói lạnh lùng, nhưng mang theo sự chắc chắn không thể nghi ngờ:

"Tại sao không kiểm soát được? Cậu biết tầm quan trọng của nó mà."

"Chúng ta có thể làm bất cứ điều gì cần thiết."

Tằng Vân nghẹn ngào một giây, gương mặt nghiêm túc thường ngày có hơi gượng gạo.

Anh ta hắng giọng.

“Đối phương đã đưa ra cái gọi là ‘bằng chứng thực’, những bức ảnh và bản ghi âm thật giả lẫn lộn khiến người ta khó mà phản bác.”

“Những gì họ nói có thật không?” Tằng Phan đặt cốc xuống, giọng không nghe ra được vui hay buồn.

Tằng Vân khó mở lời.

Anh ta hoàn toàn không biết phải nói thế nào với tiểu thư—

Người đứng sau lưng đã mô tả cô ấy thành một "gái dịch vụ", còn biến cô thành điểm đột phá để tấn công đội WKY.

Đây không chỉ đơn giản là vấn đề danh dự nữa.

Điều này gây ra một ảnh hưởng rất xấu đối với WKY và thậm chí là cả tập đoàn Vạn Đằng đứng phía sau.

Thực ra, nếu muốn giải quyết thì cũng không phải là không thể, vừa dễ mà cũng vừa khó.

Chỉ cần câu lạc bộ điện tử Queen và tập đoàn Vạn Đằng công khai thân phận của Tằng Phan, rồi cùng nhau bác bỏ tin đồn.

Scandal này tự nhiên sẽ bị phá vỡ.

Cùng lắm chỉ coi như một tin đồn tình ái cá nhân của Thẩm Hi.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ này.

Với tư cách là tổng giám đốc của tập đoàn Vạn Đằng, đại tiểu thư rất ít khi xuất hiện trước công chúng.

Ông Tằng từ lâu đã xem con gái như viên ngọc quý, bảo vệ cô một cách vô cùng kín đáo.

Nếu vì một scandal như thế này mà buộc phải xuất hiện trước công chúng, điều đó sẽ là một sự tổn thương đối với cô ấy.

Có thể nói, dù đội WKY hay Tằng Phan cuối cùng lựa chọn ra sao, đối phương cũng đã đạt được một phần mục đích của mình.

Bây giờ, Tằng Phan chỉ còn cách đưa ra quyết định.

Liệu có nên để đội WKY âm thầm gánh lấy vết nhơ lần này... hay hy sinh đời tư của đại tiểu thư… chỉ vậy mà thôi.

Đã làm việc cho gia đình Tằng nhiều năm, Tằng Vân tất nhiên nghiêng về việc bảo vệ đại tiểu thư.

Nhưng không cần nghĩ cũng biết, nếu tiểu thư biết chuyện này, cô nhất định sẽ chọn đứng ra.

Đây cũng là lý do khác khiến Tằng Vân không muốn mở lời.

Nhưng hiện thực lại không cho phép anh giấu diếm.

Tằng Vân báo cáo toàn bộ đầu đuôi sự việc cho Tằng Phan, sau đó cúi đầu chờ đợi chỉ thị của cô.

Tằng Phan im lặng hồi lâu.

Bầu không khí trong văn phòng trở nên kỳ quái và ngột ngạt.

Thực tế, Tằng Phan đã phải dùng rất nhiều sức mới có thể kìm nén cơn giận sôi sục trong lòng.

Nếu không phải từ nhỏ cô đã rèn luyện để không lộ ra cảm xúc, thì giờ cô đã đập tan hết mọi thứ trên bàn rồi.

Dù vậy, cô vẫn cảm thấy vô cùng phẫn nộ.

Cảm xúc ấy dâng lên bất chợt, vô cùng phức tạp.

Nó chứa cả cơn giận bị vu oan lẫn sự bực bội vì bị tính kế.

Nhưng Tằng Phan hiểu rõ.

Phần lớn trong cô là cảm giác day dứt, xót xa vì Thẩm Hi, và một chút hối hận vì thời gian qua cô đã thờ ơ, lạnh nhạt.

Thẩm Hi lại trở thành mục tiêu tấn công để đối phó cô…

Cô mang Thẩm Hi về đây, không phải để anh trở thành bia đỡ đạn trong cuộc chiến giành lấy người hâm mộ.

Cô đã hứa sẽ dẫn họ đến chức vô địch. Cô đã hứa sẽ bảo vệ anh…

Nhưng, bây giờ thì sao???

Một việc quan trọng như thế này, vậy mà đến khi chuyện đã lan truyền khắp nơi, cô mới bàng hoàng nhận ra.

Những cảm xúc phức tạp đan xen khiến Tằng Phan gần như mất kiểm soát.

Cô siết chặt chiếc cốcc  trong tay, đầu ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch ra.

Nước ấm trong cốc rung nhẹ, rồi nhỏ giọt dọc theo thành ly, thấm vào tấm thảm lông mềm mại dưới chân.

Cắn chặt răng, cô cố gắng nặn ra một câu: “Liên hệ với bộ phận pháp chế ngay lập tức…”

Lời của Tằng Phan chưa kịp nói hết thì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên trong văn phòng, cắt ngang cô.

Tằng Phan khẽ liếc Tằng Vân một cái.

Cơn giận ngút trời vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của anh.

Đôi mắt phượng hờ hững, lạnh lẽo đến mức khiến sống lưng Tằng Vân lạnh buốt.

Anh theo bản năng định ngắt cuộc gọi.

Tằng Phan chậm rãi mở miệng: “Nghe đi.”

“Không thiếu chút thời gian này đâu.”

Tằng Vân nhận cuộc gọi.

Không biết đầu dây bên kia nói gì, sắc mặt của Tằng Vân biến hóa khó lường, đôi chân mày cũng hơi giãn ra.

Tằng Phan lạnh lùng nhướng mày.

Tằng Vân cúp máy, cung kính nhìn cô và báo cáo lại tình hình mới nhất:

"Tiểu thư, vừa nãy đội WKY đã phát trực tiếp và Thẩm Hi đã tự lên tiếng giải thích."

Sự chú ý của Tằng Phan không nằm ở đây, cô hỏi: "Phát trực tiếp?"

"Vào giờ này sao?"

"Đó là buổi phỏng vấn quán quân đã được sắp xếp từ trước."

"…Ừm."

"Vì lời nói của Thẩm Hi có phần…" Tằng Vân ngừng lại một chút, dường như đang do dự chọn từ ngữ phù hợp hơn, "…quá khích??"

"Cho nên tôi đoán, tình hình trên mạng có thể sẽ có chút thay đổi."

Tằng Phan lạnh lùng ngắt lời anh, giọng nói lạnh lẽo tựa như mang theo những mảnh băng vụn.

"Vậy còn chờ gì nữa?"

"Liên hệ bộ phận pháp lý, bảo họ kiện tất cả những tài khoản công chúng và tài khoản marketing lợi dụng tình hình để trục lợi ra tòa. Đồng thời, bảo bộ phận truyền thông của tập đoàn chính thức lên tiếng bác bỏ tin đồn."

"Còn nữa, chuyện này chắc chắn có người đứng sau thao túng. Tôi đoán chức vô địch MSI của WKY đã kích thích một số người."

"Tìm ra ngay lập tức!"

"Không để sót một ai... Hiểu chứ?"

Tằng Phan đứng dậy, khuôn mặt không cảm xúc nhìn ra thành phố ngoài cửa sổ, đường nét gương mặt nghiêng mang theo vài phần lạnh lùng, cứng cỏi.

"Ta không muốn chuyện này xảy ra lần nữa."

"Tuyệt đối sẽ không có lần sau." Tằng Vân đứng dậy, cam đoan.

"Hy vọng là vậy."

……

Văn phòng trở lại yên tĩnh.

Một lúc lâu sau.

Tằng Phan không quay lại, chậm rãi nói: "Sao còn chưa đi?"

Tằng Vân đứng tại chỗ, có chút do dự.

Mãi một lúc sau, anh mới lưỡng lự mở miệng: "Đại tiểu thư, hay là thân phận của cô vẫn không nên công bố?"

"Chuyện này vẫn còn cơ hội xoay chuyển, nếu lão gia biết, có lẽ sẽ..."

"Không cần, cứ công bố đi."

Tằng Phan thẳng thừng từ chối.

"Sau đó tôi sẽ đăng ký một tài khoản Weibo mới, các anh nhớ chia sẻ lại."

Thấy thái độ của Tằng Phan kiên quyết như vậy, Tằng Vân cũng không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ cúi người rồi lui ra ngoài.

Tằng Phan nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đáy mắt chẳng hiện lên bất cứ cảm xúc gì.

Chuyện này ầm ĩ đến mức này, nhất định phải khiến những tài khoản marketing trên mạng kia hiểu rõ:

Có những thứ không phải cứ muốn động vào là được.

WKY thì không được, Thẩm Hi cũng không được.

*

Cũng không biết đã đứng bên cửa sổ bao lâu, Tằng Phan mới quay lại bàn làm việc.

Nhưng nhìn chồng tài liệu xếp chồng cao ngất, cô lại chẳng hề có chút hứng thú nào để xử lý.

Những dòng chữ chi chít như nòng nọc cứ xoay mòng mòng trong đầu cô.

Cô rúc vào chiếc ghế mềm mại, ngửa đầu nhìn trần nhà.

Đầu óc trống rỗng.

Thế nhưng, một ý nghĩ bỗng chốc len lỏi vào tâm trí cô.

Thẩm Hi… anh ấy…

Rốt cuộc anh đã nói gì trong buổi livestream chứ??

Câu hỏi này vừa xuất hiện, liền không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cô.

Tằng Phan lấy điện thoại ra, do dự một lúc rồi vẫn đăng nhập vào tài khoản Weibo nhỏ của mình.

Tìm thấy buổi livestream đó một cách dễ dàng.

Dưới bài đăng là vô số dữ liệu chi chít, cho thấy buổi livestream này đã thực sự làm bùng nổ cả giới eSports.

Vô số bình luận, không đếm xuể lượt chia sẻ.

Tinh Đấu Livestream lần này… có lẽ nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh mất.

Tằng Phan gạt bỏ suy nghĩ linh tinh này khỏi đầu, nhấn vào buổi livestream đó.

【Tinh Đấu eSports V: Cùng bạn khám phá trụ sở đội tuyển WKY, chiêm ngưỡng quá trình tập luyện của đội vô địch.】

Nền tảng livestream Tinh Đấu quả thật rất biết cách quảng bá.

Ngay cả ảnh bìa của buổi livestream này cũng chọn gương mặt đình đám nhất hiện tại: Thẩm Hi và Nhan Phương.

Ba người còn lại đứng phía sau, trông có chút mờ nhạt và đáng thương.

Nhưng phải thừa nhận rằng, cách quảng bá này cực kỳ thành công.

Dù chưa nhấn vào xem, người ta đã có thể chiêm ngưỡng nhan sắc đỉnh cao của Thẩm Hi và Nhan Phương.

Hai mỹ nam hoàn toàn trái ngược về khí chất.

Đúng là thỏa mãn mọi giấc mộng hồng phấn của các thiếu nữ.

Tằng Phan đã rất lâu rồi không gặp Thẩm Hi. Lúc này, nhìn thấy hình ảnh gần đây nhất của anh, ánh mắt cô không khỏi thoáng mơ hồ.

Anh lại tiều tụy đi một chút.

Dù được chỉnh sửa kỹ lưỡng, vẫn không che giấu được nét mệt mỏi nơi khóe mắt.

Tuy nhiên, dù như vậy, vẻ ngoài của anh vẫn không hề bị ảnh hưởng chút nào.

Khi anh nghiêng đầu, lộ ra cổ và khuôn mặt nghiêng với những đường nét mềm mại, tinh tế.

Vẫn hút hết mọi ánh nhìn của cô.

Ngón tay của Tằng Phan vô thức vuốt nhẹ lên gương mặt của Thẩm Hi.

Cảm giác như vậy có thể chạm vào anh.

Khi Tằng Phan nhận ra hành động ngớ ngẩn của mình, ngón tay đã lướt qua màn hình mấy lần, để lại những dấu vết hỗn loạn trên màn hình điện thoại sạch sẽ.

Tằng Phan cảm thấy như ngón tay mình bị một luồng nhiệt nóng rực.

Cô khẽ ho một tiếng, cố gắng che giấu sự lúng túng của mình.

Khuôn mặt lại trở nên nghiêm túc, cô mở buổi livestream lên.

Đoạn video này rõ ràng là một phiên bản chỉnh sửa do fan xem xong livestream tự làm, thời gian không quá dài.

Mở đầu, là tiếng của người dẫn chương trình:

“Chào mọi người, chào mừng các bạn đến với chương trình Gần gũi eSports hôm nay, tôi là người dẫn chương trình hôm nay.”

Người dẫn chương trình xuất hiện thoáng qua trước ống kính, sau đó, máy quay hướng về vài gương mặt quen thuộc mà Tằng Phan đã từng thấy.

“Hôm nay, nhân vật phỏng vấn của chúng ta là một đội tuyển rất quen thuộc, vừa mới giành chiến thắng tại MSI, đội WKY. Chào mừng các bạn.”

“Tôi biết mọi người không muốn nghe tôi nói lan man, vậy nên chúng ta sẽ không dài dòng nữa, bắt đầu phỏng vấn ngay thôi.”

“Vì là livestream, xin mời các bạn giới thiệu bản thân trước.”

Người dẫn chương trình vừa dứt lời, máy quay đứng im, tập trung vào một vị trí.

Cuộc phỏng vấn chính thức bắt đầu.

“Chào mọi người, tôi là đội trưởng của đội WKY, Nhan Phương.”

“Chào mọi người, tôi là người đi rừng Light.”

……

Mọi người lần lượt chào hỏi.

Vì là livestream, Light, Nhị Bàn và Cơ Trưởng có vẻ hơi ngượng ngùng, các lời chào hỏi đều rất lễ phép, chuẩn mực.

Tằng Phan đoán có lẽ ảnh hưởng từ sự dạy bảo của Vu Thần đã tác động đến sự thể hiện của họ.

Tiếp theo là Thẩm Hi.

Không biết tại sao, Tằng Phan lại cảm thấy hơi căng thẳng.

Thế nhưng, Thẩm Hi lại chẳng hề có chút thay đổi nào về cảm xúc.

Anh không biểu lộ gì trên khuôn mặt, chỉ đơn giản gật đầu, nói tên mình một cách ngắn gọn.

“Thẩm Hi.”

Biểu cảm lạnh nhạt, giọng nói đều đặn.

Vẫn là chàng trai kiêu ngạo, thờ ơ mà cô nhớ trong ký ức.

Giới thiệu xong, người dẫn chương trình bắt đầu phần phỏng vấn.

【Trước hết, xin chúc mừng đội WKY đã giành được chức vô địch MSI. Mọi người đều rất vui khi nghe tin này, tôi rất muốn hỏi các bạn liệu có điều gì muốn chia sẻ về chiến thắng này không?】

Nhan Phương bình tĩnh lên tiếng: "Cảm ơn mọi người, cảm ơn các đồng đội."

Câu trả lời của đội trưởng ngắn gọn nhưng lại truyền đạt được đầy đủ suy nghĩ của cả đội.

Người dẫn chương trình cười và gật đầu, bắt đầu hỏi về rất nhiều vấn đề nổi bật trong cuộc thi lần này.

Đây là một cuộc phỏng vấn độc quyền, chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý.

Đặc biệt là lúc này, đội WKY đang ở giữa tâm bão vì vụ "Ảnh chân dung", họ đang đứng trên đỉnh sóng dư luận!!!

Một luồng chú ý cực lớn.

【Lần này, các bạn đã lội ngược dòng chiến thắng SGD với tỉ số 2:3, các bạn đã quyết định như thế nào? Có nghĩ rằng mình sẽ đi đến ngày hôm nay không?】

Người trả lời câu hỏi lần này là Cơ Trưởng, người luôn tỏ ra rất điềm tĩnh trước giới truyền thông.

Anh ta trầm ngâm một lúc, như đang suy nghĩ.

"Thực ra lần này rất khó khăn, lúc đầu chúng tôi không thi đấu tốt, đã thua hai ván đầu tiên."

"Không thể không nói, đối đầu với SGD là một áp lực tinh thần rất lớn, nhưng sau đó chúng tôi đã điều chỉnh chiến thuật và nó đã phát huy tác dụng rất tốt."

Nói đến đây, Cơ Trưởng như mở lòng hơn.

"Sau khi kết thúc ván thứ hai, chúng tôi đã thay đổi hoàn toàn chiến lược."

"Chúng tôi đã đưa ra những sự kết hợp tướng mà trong các trận tập luyện đã tỏ ra hiệu quả, và kết quả đạt được thật bất ngờ."

【Vậy bạn nghĩ ai là người thi đấu xuất sắc nhất?】

Câu hỏi của người dẫn chương trình có phần hơi nhạy cảm.

Nhan Phương khẽ nhíu mày, dù chỉ là động tác nhỏ, nhưng Cơ Trưởng lại hiểu ngay.

Anh ta vội vàng giành lấy micro, trả lời:

"Đưa đội đến chiến thắng là điều mà mỗi thành viên trong đội đều rất mong muốn."

"Với thành công này, sự tin tưởng và phối hợp giữa các thành viên trong đội là điều không thể thiếu."

"Chính nhờ sự phối hợp giữa 5 người, chúng tôi mới có thể giành chiến thắng, dù sao thì Liên Minh Huyền Thoại vẫn là một trò chơi đồng đội."

【Ý bạn là mỗi người đều đã đóng góp rất lớn cho chiến thắng? Nhưng tôi nhớ, MVP của trận đấu cuối cùng là người đi đường giữa mới của đội, chính là G Thần của chúng ta.】

Sau khi người dẫn chương trình hỏi xong, máy quay liền hướng về phía Thẩm Hi, người đang ngồi ở mép ghế sofa.

Máy quay còn cố tình dừng lại ở vị trí đó vài giây.

Tằng Phan nhíu mày, nhận ra có chút gì đó không ổn.

Câu hỏi này thật sự khá nhạy cảm.

Nếu không xử lý khéo, nó có thể dẫn đến những vấn đề nội bộ trong đội hoặc gây ra tranh cãi giữa các fan.

Cuối cùng, câu hỏi này được đội trưởng Nhan Phương trả lời.

Anh ta nhìn vào máy quay, biểu cảm nghiêm túc—

“Night là một tuyển thủ chuyên nghiệp rất xuất sắc.”

“Vào giai đoạn cuối trận, sự phối hợp giữa cậu ấy và người đi rừng Light đã mang lại lợi thế rất lớn cho chúng tôi, giúp chúng tôi duy trì được sức mạnh trong các pha giao tranh.”

Nhan Phương không nói nhiều, nhưng khéo léo chuyển hướng, làm cho chủ đề này không tiếp tục đi sâu.

Tiếp theo, người dẫn chương trình lại hỏi rất nhiều câu hỏi.

Phần lớn đều do đội trưởng Nhan Phương và Cơ Trưởng trả lời, hai người này luôn tỏ ra rất điềm tĩnh.

Nhị Bàn và Light thi thoảng cũng trả lời vài câu hỏi.

Chỉ có Thẩm Hi ngồi ở góc phòng.

Anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt từ đầu đến cuối.

Ngoài việc chỉnh sửa ảnh, anh không mở miệng nói một lời nào.

Các câu hỏi ở đây có vẻ không quan trọng, nên tất cả đều bị những người chỉnh sửa video tua nhanh.

Khoảng hai ba phút sau, máy quay cuối cùng quay lại bình thường.

Giọng của người dẫn chương trình lại vang lên trong video.

【Câu hỏi này dành cho G Thần của chúng ta.

Trưa nay, cả giới eSports đều bị một tin đồn làm chấn động.

Có tin đồn cho rằng G Thần của chúng ta đang yêu một cô gái ngoài ngành, và từ những bức ảnh cũng như ghi âm, gần như có thể coi là bằng chứng.

Với tư cách là nhân vật chính trong tin đồn này, tôi muốn phỏng vấn G Thần.

Về tin đồn này, bạn nghĩ sao? Liệu có thể đưa ra một phản hồi tích cực không?】

Vừa dứt lời, sắc mặt của tất cả thành viên đội WKY đều trở nên khó coi.

Đặc biệt là Nhị Phương, khuôn mặt tròn trịa vốn hay cười của cậu ấy giờ trở nên trầm xuống, thậm chí có phần đáng sợ.

Thẩm Hi thì chẳng thay đổi gì.

Vẫn lạnh nhạt như thường lệ.

Anh không mở miệng.

Cái vẻ thờ ơ như đang lơ đãng, rõ ràng là không quan tâm đến lời của người dẫn chương trình.

Tuy nhiên, người dẫn chương trình vẫn không chịu bỏ cuộc.

【Vấn đề này đang gây xôn xao trên mạng, G Thần không định phản hồi sao?】

Thẩm Hi nhíu mày, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.

Nhị Bàn đứng bên cạnh nhìn mà cảm thấy tim đập thình thịch.

Nếu ánh mắt có thể giết người, thì người dẫn chương trình chắc chắn đã bị nhìn cho đến nát bấy rồi.

Ở dưới sân khấu, Vu Thần cũng rất tức giận.

Anh ta không thể tin nổi, vì lượng người xem, nền tảng livestream Tinh Đấu lại có thể tạo ra một vấn đề như thế này!

Câu hỏi này hoàn toàn không nằm trong phạm vi câu hỏi mà hai bên đã lên kế hoạch!

Thậm chí, đây là câu hỏi mà Vu Thần đã yêu cầu nền tảng livestream Tinh Đấu tuyệt đối không được đề cập tới.

Vậy mà họ lại dám hỏi ngay trước mặt cả triệu người xem!!!

Đây là livestream…

Vu Thần lo lắng đến mức mồ hôi đã bắt đầu rịn trên trán.

Tại sao Thẩm Hi không trả lời? Vì Thẩm Hi hoàn toàn không biết về chuyện này!!

Vu Thần hiểu rõ rằng chuyện này liên quan đến Thẩm Hi, người nổi bật của đội, và Tằng Phan, người tài trợ lớn, anh ta không dám thông báo về nó cho Thẩm Hi!!

Dù sao thì Thẩm Hi cũng chẳng lên mạng.

Giấu chuyện này khỏi anh ta không phải là điều khó khăn.

Vu Thần không hiểu rõ mối quan hệ giữa Thẩm Hi và Tằng Phan, nhưng qua quan sát, rõ ràng Tằng Phan là "vùng cấm" của Thẩm Hi.

Anh ta không dám chắc nếu để Thẩm Hi biết chuyện này, anh ta sẽ làm gì.

Dù sao thì, những lời bẩn thỉu đó đã đổ lên một cô gái, ngay cả anh ta cũng không thể chịu nổi mà phải nói ra.

Chứ đừng nói gì đến Thẩm Hi, người luôn đặt cô ấy ở vị trí quan trọng.

Vì vậy, anh ta chỉ có thể giấu kín…

Không ngờ lại bị tên người dẫn chương trình chết tiệt này làm lộ ra!!

Vu Thần chỉ biết hy vọng rằng Thẩm Hi sẽ giữ im lặng, không phản ứng gì…

Tằng Phan cũng nhanh chóng nhận ra không khí trong video đang thay đổi.

Mặt của Nhị Bàn và những người còn lại đều tối sầm lại như nồi cháy.

Tằng Phan nhìn Thẩm Hi đang im lặng, vô thức cắn môi.

【Không có phản hồi.】

Giọng của Thẩm Hy lạnh lùng, biểu cảm không có chút cảm xúc như thể cô đang nói về chuyện của người khác.

Tằng Phan: "…………"

Trong lòng Tằng Phan thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có chút chua xót.

Về lý trí thì biết đây là câu trả lời tốt nhất.

Nhưng về cảm xúc thì cô lại khó có thể chấp nhận.

Cô cũng đã xem qua những tin đồn đó, từng câu từng chữ sắc bén như đâm vào tim cô.

Lời nói ác ý làm tổn thương người khác.

Thẩm Hy lại có thể thờ ơ như vậy?

Đây thực sự là cái gọi là yêu thích sao...

Đây chính là câu trả lời mà Tằng Vân nói sao??

Thật sự quá hời hợt.

Tằng Vân có cần phải phản ứng mạnh mẽ như vậy không?

Tằng Phan cảm thấy không hiểu.

Lúc này, trong video lại vang lên một âm thanh...

【G Thần, vậy là bạn đang mặc nhiên thừa nhận mình yêu một cô gái ngoài ngành sao?】

Giọng của người dẫn chương trình có phần thúc ép.

Nếu cô ta không đào được tin lớn lại còn làm phật lòng fan của Thẩm Hi, thật sự là công sức chẳng thu được gì.

“Cô gái ngoài ngành là ai?” Thẩm Hi chậm rãi lên tiếng.

Biểu cảm của người dẫn chương trình ngưng lại trong giây lát, còn các thành viên trong đội WKY thì bắt đầu cảm thấy vừa buồn cười vừa khó xử.

Được, Thẩm Hi đã trả lời.

Tằng Phan nhìn biểu cảm của người dẫn chương trình, giống như đang ăn phải ruồi, cũng cảm thấy buồn cười.

Cô không thể không thả lỏng một chút.

Nhưng người dẫn chương trình vẫn không chịu từ bỏ.

【G Thần, bạn đang giả vờ không biết sao? Tin đồn đã lan truyền khắp nơi rồi, câu lạc bộ WKY không thể đưa ra một lời giải thích rõ ràng cho các fan sao?】

Thẩm Hi liếc mắt lên, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.

Dưới ánh đèn, những quầng thâm dưới mắt càng trở nên rõ rệt.

"Tôi không biết."

【Bạn là nhân vật chính mà, sao lại không biết?】

Và rồi, trong sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, Thẩm Hi lấy điện thoại ra.

Người dẫn chương trình im lặng, buổi phỏng vấn rơi vào một khoảng lặng.

Nếu không phải thời gian video vẫn tiếp tục trôi, Tằng Phan suýt nữa đã nghĩ rằng video bị đứng hình.

Sau đó, trong video...

Có thể thấy rõ ràng.

Vẻ mặt lạnh nhạt của Thẩm Hi dần trở nên nghiêm nghị, lưng anh thẳng tắp, mặc dù ánh sáng che khuất đôi mắt, nhưng mọi người đều cảm nhận được sát khí tỏa ra từ anh.

Nhị Phương cảm thấy có điều không ổn, nhẹ nhàng duỗi tay ra, giữ chặt Thẩm Hi.

Mặc dù cậu ta cũng cảm thấy việc mấy tin đồn lạ lùng như vậy thật không đáng để quan tâm, nhưng đây là lúc thể hiện lòng trung thành. Tuy nhiên, đây là livestream, livestream đấy!

Ôi trời ơi, Thẩm Hi, đại ca của tôi!!

Chắc chắn không thể để xảy ra chuyện gì được.

Nhị Phương khẽ cười, định nói gì đó để làm dịu không khí.

“Bốp.”

Một tiếng vang giòn giã vang lên, làm chấn động cả phòng khách của WKY.

Mặc dù chỉ qua màn hình, nhưng âm thanh điện thoại rơi xuống sàn khiến mọi người vẫn cảm thấy một cơn rùng mình.

Tằng Phan cũng bị tiếng động đột ngột này làm cho giật mình.

Cô nín thở.

Thẩm Hi lạnh nhạt liếc nhìn chiếc điện thoại vỡ vụn trên sàn, không biểu lộ cảm xúc gì trên khuôn mặt.

Bầu không khí ngượng ngùng của cuộc phỏng vấn truyền qua màn hình có thể cảm nhận rõ ràng.

Dù Thẩm Hi không nói gì, nhưng bầu không khí căng thẳng tột độ khiến ngay cả người dẫn chương trình, vốn luôn thích gây chuyện, cũng không khỏi run rẩy.

Thẩm Hi đứng dậy.

Không ai dám ngăn cản anh.

Anh bước về phía trước, đúng hướng của nữ mc.

Cô ấy sợ hãi rùng mình một chút.

Thẩm Hi lại không hề nhìn cô ấy, cúi người nhặt chiếc điện thoại lên, rồi mỉm cười nhẹ nhàng về phía camera.

"Chỉ là tay tôi trượt thôi."

Nhưng ngón tay siết chặt và bầu không khí nặng nề quanh Thẩm Hi lại chứng tỏ điều ngược lại.

Anh quay lại ghế ngồi.

Người dẫn chương trình không dám mở miệng thêm, vội vàng nói lời chào tạm biệt và kết thúc buổi livestream.

Thẩm Hi ngồi ở góc phòng, mắt hạ xuống, giọng nói khàn đi khi anh lên tiếng: "Cô gái ngoài ngành là giả."

"Đừng để những lời đồn thổi dẫn dắt câu chuyện."

Nói xong, anh nhìn sâu vào máy quay —

"Tôi sẽ truy cứu đến cùng."

"Dù là fan hay các tài khoản marketing, tôi sẽ không để yên cho ai."

Tằng Phan nhìn vào đôi mắt Thẩm Hi, nơi ánh sáng dường như đã tắt lịm, chỉ còn lại những vì sao vỡ vụn ẩn sâu bên trong. Trái tim cô như thắt lại.

Một làn nước mắt không thể ngăn nổi trào ra khóe mắt.

Thẩm Hi, anh... tuyên chiến với fan? Vì cô?

Tằng Phan không hề hay biết rằng, khi cô đang nhìn vào video trên điện thoại, dưới tòa nhà của Tập đoàn Vạn Tằng, nhân vật chính trong video ấy lại đang lặng lẽ đi qua đi lại.

……

Tằng Phan lần thứ hai rót nước cho người khác trong ngày hôm nay.

Tuy nhiên, người này lại khác với sự thoải mái của Tằng Vân.

Dù cô đã chuẩn bị tâm lý rất lâu trong phòng trà, nhưng khi nhìn thấy anh ngồi yên lặng trước mặt, cảm giác trong lòng cô vẫn rất hỗn loạn.

Cảm giác đó thật khó tin — chỉ một giây trước cô còn thấy anh qua video, giờ lại là người thật trước mặt…

Cảm giác này thật kỳ lạ.

Tằng Phan đặt cốc nước trước mặt Thẩm Hi, rồi ngồi xuống ghế sofa.

Thẩm Hi, cũng ngồi trên sofa, lại không hề nhìn vào cốc nước mà chỉ cúi đầu, lặng lẽ ngồi đó.

Tằng Phan vẫn chưa thể hoàn toàn hồi phục từ video vừa rồi, và ngồi đối diện với Thẩm Hi lúc này, cô cảm thấy hơi bất an.

Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Hi trông mệt mỏi và thất thần ngồi đó, mái tóc đen, thường luôn rạng rỡ, giờ lại mềm rũ xuống, cô không khỏi cảm thấy xót xa.

Trái ngược hoàn toàn với hình ảnh trong video, sự kiêu ngạo và khí thế đầy cơn giận, giờ đây chỉ còn là sự im lặng, mệt mỏi.

Tựa như chú chó nhỏ ngày xưa, ánh mắt ướt át nhìn cô là cô lại không thể kiềm chế được sự mềm lòng.

"Tôi nói này, Thẩm Hi?" - Tằng Phan mở miệng, phá tan sự im lặng.

Thẩm Hi cúi đầu, không trả lời.

Tằng Phan đành gọi tên anh lần nữa.

Lần này, anh vẫn im lặng, nhưng từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt tập trung nhìn cô.

Đôi mắt của anh rất đen, rất sáng.

Tằng Phan lặng lẽ đối diện với ánh mắt của anh trong vài giây, sau đó không kìm được mà quay đi.

Nhưng Thẩm Hi lại nhìn chằm chằm cô, sâu sắc và im lặng.

Hôm nay, trong buổi làm việc, cô mặc bộ trang phục màu xám nhạt.

Chân váy dài đến đầu gối tôn lên đường nét hoàn hảo của cơ thể, để lộ ra đôi chân thon dài trắng mịn như ngọc.

Đôi giày cao gót màu đen có đường nét thanh mảnh khiến anh không thể rời mắt.

Gương mặt nhỏ nhắn của cô đeo một cặp kính gọng vàng.

Lạnh lùng và cao ngạo.

Là hai thế giới hoàn toàn khác biệt với anh.

Anh biết.

Tất cả anh đều biết.

Nhưng anh lại không thể buông tay.

Ánh mắt của Thẩm Hi dường như lơ đãng, như thể anh đang nhìn cô, nhưng cũng như thể nhìn về tương lai xa xôi.

Tằng Phan cảm thấy một chút lo lắng đột ngột.

"Thẩm Hi? Có chuyện gì vậy?" cô lên tiếng phá vỡ sự im lặng bơ vơ của anh.

Thẩm Hi đối diện với ánh mắt lo lắng của cô, sắc môi nhợt nhạt, không còn chút máu.

"Xin lỗi."

Giọng anh khàn đi, từng chữ, từng từ đều khó khăn để thốt lên.

Tằng Phan bị lời xin lỗi đột ngột của anh làm cho hoang mang.

"À...?"

"Là vì tôi."

Tằng Phan bị lời nói của anh làm cho mơ hồ, nhìn Thẩm Hi với vẻ nghi hoặc.

"Chị bị mắng... như vậy, đều là vì tôi. Có người nhằm vào chị, cũng là vì tôi."

"Làm sao có thể? Không..." Tằng Phan không hiểu tại sao Thẩm Hi lại có suy nghĩ như vậy.

Nhưng cô phải sửa lại.

Tuy nhiên, cô chưa kịp nói xong thì bị Thẩm Hi ngắt lời.

Ánh sáng dịu dàng.

Ngồi dưới ánh sáng đó, ánh mắt của cô ấm áp.

Âm thanh của Thẩm Hi lại khàn đặc, khó khăn mới phát ra lời.

"Bố mẹ tôi ly hôn khi tôi còn rất nhỏ."

Tằng Phan ngây người.

Không biết phải nói gì trong giây lát.

Thẩm Hi cúi đầu, tự lẩm bẩm nói tiếp:

"Có lẽ không phải ly hôn, mà là mẹ tôi bỏ đi."

"Tôi vẫn nhớ ngày đó, trời rất tối, mẹ nói đi mua rượu cho ba tôi, rồi không bao giờ quay lại."

"Tôi ngồi trước cửa đợi bà ấy, rất lâu, rất lâu, nhưng mãi mà không thấy bà ấy về."

"Mấy ngày trước mẹ tôi gọi điện cho tôi."

Thẩm Hi nâng mắt lên rồi lại nhanh chóng cúi xuống.

Giống như một tội nhân đang chờ đợi sự cứu rỗi, muốn được cứu nhưng lại sợ bị trách móc.

"Bà ấy nói rất nhiều chuyện với tôi, bảo tôi..."

"Khuyên tôi rời khỏi đội."

Vừa nghe đến đây, Tằng Phan mở to mắt, không thể tin vào những gì mình vừa nghe.

"Gì cơ?"

Cô hoàn toàn không thể tin nổi.

Có lẽ vì sự ngạc nhiên của cô quá rõ ràng, đến mức Thẩm Hi cũng chú ý đến.

Anh nhẹ nhàng cong môi, biểu cảm trên mặt bình tĩnh đến mức như thể đã mất cảm xúc.

"Tôi đã từ chối."

"Vì vậy bà ấy lại tìm tôi."

"Chỉ có điều lần này, bà ấy thấy tôi không nghe lời khuyên của bà ấy, nên... đã biến nó thành một lời đe dọa."

Thẩm Hi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Tằng Phan.

"Bà ấy nói, con trai bà ấy gây chuyện, nợ người ta mấy trăm vạn và bà ấy cần tiền gấp. Bà ấy còn nói, có người đến tìm bà ấy để khuyên tôi rời khỏi câu lạc bộ và số tiền đó rất lớn, đủ để tôi không phải lo cơm ăn áo mặc về sau."

"Bà ấy nghĩ rằng như thế rất tốt, chơi game thì không có tương lai."

"Là đường giữa mới của đội KKK."

"Bà ấy còn nói, nếu tôi không rời đội thì sẽ tung hết những hình ảnh tôi quan hệ bậy bạ."

"Bà ấy là vì tốt cho tôi..."

Giọng của Thẩm Hi khàn đặc như thể đã bị giấy nhám mài qua, nỗi đau âm ỉ rõ ràng.

Tằng Phan nhất thời bị sốc, cảm thấy vô cùng xót xa.

Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay Thẩm Hi, giọng nói đột ngột trở nên nhẹ nhàng: “Không phải lỗi của cậu.”

Thân thể Thẩm Hi bỗng cứng lại.

Tất cả cảm giác trên cơ thể dồn cả vào tay, anh cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ nhắn của Tằng Phan đặt trong lòng bàn tay mình, ngẩn người rất lâu.

Anh đột ngột ngẩng đầu lên.

Trong giọng nói của anh có một chút ấm ức, nhưng bị che giấu rất sâu.

"Tôi không có."

Đôi mắt đen của Thẩm Hi cứ nhìn chằm chằm vào Tằng Phan, như thể đang thử thăm dò thái độ của cô một cách cẩn thận.

“Tôi biết.”

“Chỉ có chị thôi.” Thẩm Hi lên tiếng.

“Tôi chỉ thích mỗi mình chị.”

Lời tỏ tình của anh không giống như con người anh.

Thẳng thắn và nhiệt huyết đến mức khiến người ta không thể chống đỡ nổi.

Tằng Phan cảm thấy mặt mình hơi nóng, cô hoảng hốt muốn rút tay lại, nhưng bị Thẩm Hi nắm chặt.

Bàn tay anh ấm áp và khô ráo, tuy hơi lạnh, nhưng lại rộng lớn và khiến người ta cảm thấy an tâm.

Sức lực của anh không mạnh, rất chú ý không làm cô đau.

“Tất cả đều là chị.”

Người anh ôm trong đêm khuya, người anh thích, người anh muốn tỏ tình.

Từ đầu đến cuối, ít nhất cũng có một người, đó là Tằng Phan.

Chỉ là, yêu một người mà quá do dự, hoàn toàn khác với chơi game.

Anh chỉ bày tỏ một lần tâm sự, cô đã tránh anh lâu như vậy.

Anh muốn chuẩn bị thật kỹ, càng kỹ càng tốt.

Nhưng lại không ngờ…

"Nhưng dù chỉ như vậy, những lời ngọt ngào của anh ấy cũng quá hấp dẫn, Tằng Phan cảm nhận rõ ràng sự dao động trong lòng mình.

Chẳng phải là kiểu người đàn ông cứng rắn, sắt đá đâu.

Nói về tình cảm thì làm người ta không thể từ chối.

"Vậy mà anh hôn người khác." Tằng Phan nhìn vào Thẩm Hi, đầu óc nóng bừng, câu hỏi tuôn ra khỏi miệng.

Thẩm Hi ngẩn người một chút, không chắc chắn hỏi:

"Chị đang ghen à?"

"Tôi không có." Tằng Phan từ chối thừa nhận.

Thẩm Hi khẽ ừ một tiếng.

Giải thích——

"Cô ta cưỡng hôn tôi, tôi không tránh được..."

"Đó là sự cố."

Giọng của Thẩm Hi hơi thấp.

Nhìn thấy vẻ mặt không hề động lòng của Tằng Phan, Thẩm Hi liếc nhìn cô, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Thật giống như một đứa trẻ đang làm nũng.

"Chuyện lần này là do tôi liên lụy đến chị."

"Tôi không sợ lời đe dọa của họ, nhưng lại liên lụy đến chị, liên lụy đến Nhị Bàn và những người khác. Lẽ ra tôi nên nói sớm hơn... Chuyện này vốn có thể tránh được, nhưng vì tôi..."

Nói đến đây, Thẩm Hi dừng lại.

Một lúc lâu sau, anh mới tiếp tục nói: "Tôi không nói, chỉ vì muốn cho cô ta một cơ hội."

Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng người này đối với anh vẫn luôn có chút ảnh hưởng không hề nhỏ.

Anh càng cố thuyết phục bản thân mặc kệ, nhưng thực tế lại rất quan tâm.

Niềm hy vọng còn lại trong lòng anh lên đến đỉnh điểm khi anh gặp được hai mẹ con nọ.

Anh giúp cô ta tìm một lý do, thuyết phục bản thân tin tưởng cô ta.

Cho dù, anh đã sớm nhìn thấu lời nói dối đằng sau.

Nhưng cô ta hoàn toàn mặc kệ, cũng không chừa lại cho Thẩm Hi một đường lui.

Không có tình thương của mẹ, không có hy vọng, cô lại không có chút cảm tình nào với anh...

Tằng Phan biết rằng "cô ấy" trong lời của Thẩm Hi đang chỉ ai.

Hôm nay, đúng là cô đã được mở mang tầm mắt.

Cô chưa bao giờ gặp bậc cha mẹ như vậy, ngay cả trong những gia đình giàu có tranh giành quyền thừa kế khốc liệt, cô chỉ thấy những người vợ cắt xẻo chồng mình để giành quyền thừa kế cho con cái, nhưng cô cũng chưa bao giờ thấy những người vợ chủ động âm mưu chống lại con trai mình.

Nghĩ đến lời Thẩm Hi nói, anh vì nhìn thấy đứa bé đó mà mất tập trung, tâm trí đau nhức cũng dịu đi vì được hôn.

"Đều đã qua rồi." Tằng Phan nói với anh.

Thẩm Hi mím môi, vẻ mặt có chút bướng bỉnh.

"Không có."

"Bọn họ còn chưa xin lỗi."

"Tôi chỉ muốn bọn họ xin lỗi chị thôi."

Tằng Phan cười nhẹ: "Bộ phận pháp lý của Tập đoàn Vạn Đằng đã gửi đơn kiện cho bọn họ."

"……"

Thẩm Hi nhìn đôi mắt tươi cười của cô, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng bất lực.

Anh không thể bảo vệ cô, và anh thậm chí còn không xứng để nói rằng anh thích cô.

Ánh mắt của anh trở nên ảm đạm.

Trong văn phòng lại khôi phục sự yên tĩnh.

Cả hai người đều không mở lời, bầu không khí trong chốc lát có chút gượng gạo.

Tăng Phan cúi đầu nhìn đầu gối của mình, lúc này mới chợt nhận ra một tay của cô đang bị Thẩm Hi nắm lấy.

Đầu tai cô lập tức đỏ bừng.

Trời.

Vừa nãy nắm tay coi như an ủi, bây giờ thế này… tính ra là lợi dụng người khác sao???

Cô theo phản xạ muốn rút tay lại, nhưng vì dùng sức quá mạnh mà vô tình kéo cả cánh tay của Thẩm Hi lên.

Ống tay áo màu đen bị kéo lên, lộ ra cổ tay của anh.

Tằng Phan hơi cận thị, nhưng ngay lập tức nhận ra vết đen trên cổ tay trắng nõn của anh.

Rất rõ ràng.

Không kịp suy nghĩ, Tằng Phan theo bản năng kéo cánh tay Thẩm Hi lại để nhìn cho rõ hơn.

Hành động của cô vừa nhanh vừa bất ngờ.

Thẩm Hi hoàn toàn không kịp phản ứng, cánh tay đã bị cô kéo sát vào trước mặt.

"Đây là do áo hoodie bị phai màu à? Cái vết đen này..."

Giọng của Tằng Phan đột ngột ngừng lại.

Đến gần hơn, cô mới phát hiện ra rằng, trên cổ tay Thẩm Hi hoàn toàn không phải là vết phai màu gì cả, mà là một chuỗi chữ cái xăm màu đen—

my lover zp.

Người yêu của tôi… Tằng Phan.

Làn da của Thẩm Hi trắng như sữa, hình xăm màu đen trên đó càng thêm nổi bật.

Nhìn kiểu này, có vẻ như vừa được xăm không lâu.

Tằng Phan thoáng chốc cảm thấy hối hận.

Không có việc gì tự dưng lo lắng linh tinh làm gì chứ???

Nhưng trong lòng lại trào lên một cảm giác ngọt ngào mơ hồ, khiến chút khó chịu cuối cùng cũng tan biến hết.

Cô không thể giữ vẻ lạnh lùng cao ngạo nữa.

Cổ Tằng Phan dần ửng đỏ, cả người như một quả cà chua chín mọng.

Mặt thì nóng bừng, mà trái tim cũng vậy.

Cô bất ngờ hất tay Thẩm Hi ra, cuống quýt muốn đứng dậy, nhưng ngón tay vung quá mạnh lại đập trúng một vật gì đó cứng cáp.

Tằng Phan kêu lên một tiếng đầy hoảng hốt.

Ngón tay mảnh mai, trắng nõn của cô lập tức đỏ lên một mảng.

Khi cô còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Hi đã nhanh chóng nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi xuống sofa, chỉnh lại tư thế ổn định.

Tằng Phan muốn đứng lên, nhưng lại khuất phục trước ánh mắt lặng lẽ của anh.

Cô đành bất lực ngồi xuống.

Thẩm Hi nửa quỳ trước mặt cô, nhẹ nhàng nâng bàn tay trắng nõn của cô lên, mảng đỏ ửng thành một khối trông vô cùng chói mắt.

Ánh mắt anh không giấu nổi sự đau lòng.

“Hộp thuốc ở đâu?”

Thẩm Hi trầm giọng hỏi.

“Không cần đâu... chỉ là vết thương nhỏ thôi.”

“Ở đâu?”

Thẩm Hi không tranh cãi với cô, chỉ kiên trì lặp lại câu hỏi của mình.

Tằng Phan đành bất đắc dĩ, chỉ vị trí hộp thuốc cho anh.

……

Thẩm Hi cẩn thận bôi thuốc xong, mãi đến khi Tằng Phan kiên quyết phản đối, anh mới không băng vải lên.

Thu dọn hộp thuốc xong, Thẩm Hi đặt nó xuống bên chân, nhưng không đứng lên.

Anh vẫn nửa quỳ bên cạnh Tằng Phan.

Là dáng vẻ mà Tằng Phan chưa từng thấy.

Một tư thế đầy nhún nhường.

Thẩm Hi rất cao, dù Tằng Phan có đi giày cao gót thì cũng chỉ vừa chạm đến vai anh, miễn cưỡng ngẩng lên mới tới cằm.

Bình thường, cô luôn phải nhìn thẳng hoặc ngẩng đầu mới gặp ánh mắt anh.

Nhưng lúc này, anh nửa quỳ bên cạnh cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng nâng lấy ngón tay cô, động tác đầy sự dịu dàng.

"Đứng lên đi?"

Tăng Phan nhẹ giọng lên tiếng.

Thẩm Hi không trả lời.

Anh ngẩng đầu, nhìn người trước mặt.

Đôi mắt Thẩm Hi dài và hẹp, dù chỉ là mắt một mí, nhưng đuôi mắt lại tinh tế, thanh thoát, ngay cả khi gương mặt lạnh nhạt cũng tựa như những cánh hoa đào.

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào.

Phủ lên khuôn mặt anh một lớp sáng mờ nhạt.

Ngay cả những sợi lông tơ nhỏ trên mặt cũng mơ hồ hiện rõ.

Dưới ánh mặt trời, đôi mắt đen nhánh của anh cứ thế chăm chú nhìn cô.

Rồi khóe môi anh chậm rãi, có chút cứng nhắc, cong lên thành một đường cung nhỏ.

Rất đẹp...

Tằng Phan thoáng ngẩn người.

Thẩm Hi nhìn cô, ánh mắt trầm lặng, giọng nói rất khẽ: "Bố tôi rất hay uống rượu, cứ uống say là đánh người, vì nghe nói ông nội tôi cũng vậy."

"Nhưng ông ấy chưa bao giờ đánh tôi... và bà ấy."

"Khi uống say, ông ấy sẽ biến mất một thời gian, rồi mang về những viên kẹo ngon cho tôi."

"Bà ấy thì luôn khóc. Rồi một ngày nọ, bà ấy không quay về nữa."

"Hôm đó, tôi chạy ra ngoài tìm, ngã nhào, khóc rất to, nhưng bà ấy không quay đầu lại, là chú hàng xóm đưa tôi về nhà."

"Từ hôm đó, mỗi khi uống say bố tôi đều biến mất rất lâu."

"Khi trở về, ông ấy lúc nào cũng nồng nặc mùi rượu."

"Khoảng thời gian tỉnh táo rất ít."

"Lúc tỉnh, ông ấy thường nấu mì cho tôi, rồi ôm tôi, thì thầm những lời gì đó."

"Sau này, ông ấy cũng rời đi, chỉ còn lại tôi một mình, được KKK đưa vào LPL."

"Còn những chuyện sau đó, thì chị cũng đã biết rồi."

Trong mắt anh, chẳng có lấy một tia buồn vui, nhưng Tằng Phan lại cảm thấy rất đau lòng.

Cô từng kiên định tin rằng, sự quan tâm của mình dành cho Thẩm Hi không mang chút tình cảm nào mà anh mong đợi. Thế nhưng, khi những lời của anh từ từ thốt ra, cô lại thực sự cảm nhận được nỗi đau xót trong tim mình.

Lời nói của anh giống như một chiếc búa tạ nặng nề.

Đập mạnh xuống vỏ ốc mà cô tự cho là an toàn.

Rõ ràng trái tim cô đã rung động, nhưng lại sợ sự thay đổi.

Chỉ biết giả vờ như không biết gì, giả vờ như hoàn toàn không quan tâm, lặng lẽ nhìn anh nỗ lực đập vỡ lớp vỏ của mình, nhìn anh thận trọng, khó khăn thử thăm dò từng chút trên vỏ ốc ấy.

"Đừng như vậy..."

Lúc này, mọi lời nói đều trở nên nhạt nhòa và vô dụng.

Nhưng Tằng Phan chỉ có thể yếu ớt an ủi anh như thế, chẳng còn cách nào khác.

Thẩm Hi khẽ nhếch khóe môi, nhưng không nói gì.

Tằng Phan do dự trong chốc lát, rồi đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc đen mềm mại của anh, xoa hai cái thật khẽ.

"Sau này, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Thẩm Hi để yên bàn tay cô luồn vào tóc mình.

Ánh mắt anh lóe lên chút mong đợi mỏng manh.

"Sau này, chị có ở đó không?"

"Tôi..."

Tằng Phan khựng lại, nghẹn lời.

Nhưng Thẩm Hi đã ngẩng đầu lên.

Anh lấy từ túi ra một chiếc hộp nhỏ vuông vức, đặt vào tay cô.

Tằng Phan nhìn hộp quà được gói ghém tinh xảo trong tay mình, giờ mới hiểu ra thứ mà cô vừa va phải khiến ngón tay bị đau là gì.

Thẩm Hi thấy cô không động đậy, hiếm hoi lên tiếng thúc giục: "Mở ra đi."

"Tôi không biết con gái các cô thích gì."

Anh nhìn cô từ từ tháo hộp quà.

Lời bố anh từng lặp đi lặp lại vang vọng trong tâm trí—

"Nếu sau này gặp được người mình thích, nhất định đừng bỏ lỡ, hãy làm một người đàn ông đúng nghĩa, dùng tất cả sức lực để giữ lấy cô ấy.

Đừng để bản thân phải hối hận."

Anh không muốn hối hận.

Muốn dùng tất cả sức mình để yêu, dù bây giờ anh vẫn chưa hiểu hết về tình yêu.

"Tôi đã bắt đầu cai thuốc lá rồi, mỗi ngày hút rất ít."

"Sữa tôi sẽ uống loại ấm."

Những gì chị nói, tôi đều lắng nghe... Chị có thể thích tôi chứ.—————

☆ Tác giả: Mẹ ơi, mong chờ tới lần tỏ tình thứ hai...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.