Dịch & chỉnh sửa: sxdnp
~ Cái quái gì thế, Thẩm Hi đâu rồi? ~
Sau trận đấu, hậu trường sân thi đấu trở lại sự tĩnh lặng vốn có, mọi ồn ào đều tan biến.
Yên ắng đến lạ.
Ánh đèn mờ nhạt hắt xuống hành lang vắng vẻ, khiến không gian trở nên hẹp và tù túng hơn.
Thẩm Hi thậm chí có thể nghe rõ tiếng giày mình dội lại từ mặt đất.
Anh tựa nghiêng vào tường, môi mím chặt.
“Alo.”
Phải một lúc lâu, anh mới lạnh lùng đáp lại qua điện thoại.
Người ở đầu dây bên kia, khi nghe thấy phản hồi của anh, như thể thở phào nhẹ nhõm, rồi lập tức bắt đầu nói liên tục, không ngừng nghỉ, như một cơn mưa dồn dập.
“Tiểu Hi à, mẹ đây.”
“Chuyện mẹ nói với con trước đây không phải là nói đùa đâu, thật đấy, con nên rút khỏi đội đi, đừng chơi game nữa.”
“Nghe lời mẹ đi, mẹ thực sự sẽ không làm hại con đâu.”
“Mẹ là mẹ của con mà, sao có thể không nghĩ cho con được chứ. Chơi game chắc chắn không có tương lai đâu, sau này khi con lớn tuổi rồi thì phải làm sao đây?”
“Con không thể dựa vào thứ này để sống cả đời được.”
“Như thế quá mạo hiểm.”
“Dù con không vào được đại học, con đi làm ở cửa hàng nào đó cũng tốt mà. Chắc chắn con vẫn có thể sống rất ổn, đừng chơi game nữa.”
Thẩm Hi cúi đầu, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào bậc thang dài phía trước.
Tối đen và hun
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-de-mat-nguoi-yeu-ba-dao/3713266/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.