“Bác Triều có gọi điện hỏi thăm bệnh tình của anh đó.”
Tiêu Ngọc vụng về móc sợi len vào que đan, cứng nhắc xiên lên chọc xuống.
“Tôi đâu phải bị bệnh. Mà em kể với bác Triều đấy hả?”
“Thì hôm qua bác ấy gọi cho em hỏi sao lâu lâu không thấy hai đứa đến tậpđàn, em đành phải nói anh bị ốm cần nằm ở nhà tĩnh dưỡng. Anh không biết thì thôi, bác ấy vừa nghe em nói anh ốm liệt giường đã lo sốt vó, cuống cuồng bảo nhất định phải đến thăm. Không có em hết lời khuyên can vànhận trách nhiệm chăm sóc anh thì chắc chắn anh không được an tĩnh thảnh thơi mà đọc sách thế này đâu!”
Ai nói là tôi được an tĩnh thảnhthơi đấy hả? Ai là người suốt ngày hết lẩm bẩm đến lạch cà lạch cạch híhoáy mấy thứ trời ơi đất hỡi quấy nhiễu không gian riêng tư của tôi thếnhỉ? Lam Lâm nhướn nhướn mày nhìn Tiêu Ngọc nhưng đáng tiếc, mấy ngàyqua cô đã miễn dịch với cái nhìn ý tứ khó hiểu này nên tự giác ngó lơ.
Lam Lâm duỗi người cho dãn xương khớp, vết thương thi thoảng vẫn nhức nhốinhưng đã không còn là vấn đề nghiêm trọng nữa rồi. Nằm ườn trên giườngmãi cũng không tốt cho sức khỏe, cậu cần phải hoạt động gân cốt một chút mới được. Tình trạng cơ thể bây giờ hiển nhiên không thích hợp để đánhquyền, bỏ bẵng mất nhiều ngày cậu cũng thấy ngứa chân ngứa tay nhưngđành tạm thời gác lại một bên đã vậy. Hi vọng thương thế ở lưng khôngảnh hưởng gì nhiều đến thân thủ của cậu. Chậc, nếu đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-danh-thuc-em-dont-wake-me-up/3029755/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.