Văn Khoát rất ngốc, cậu có tính hay quên, về cơ bản là không nhớ tới việc này.
Ngẫm lại mới phản ứng, lúc tan học buổi tối bản thân chính xác là xách cặp sách của Giang Bùi Tri, vậy Giang Bùi Tri chỉ có thể mang của cậu.
Đầu óc Văn Khoát xoay chuyển nhanh như bay, sau đó cậu nhạt nhẽo hỏi: “Buổi tối cậu làm bài tập chưa?”
Giang Bùi Tri: “?”
Văn Khoát: “……”
Giang Bùi Tri: “Bài thi không phải ở chỗ cậu sao?”
Văn Khoát chậm rì rì “A” một tiếng, ánh mắt liếc nhìn bao thư, lại nhanh chóng dời đi, thử thăm dò hỏi: “Vậy cậu không lấy bài tập?”
“Không lấy.”
“Tại sao cậu không mang cặp sách của cậu?” Văn thiếu gia bám riết không tha truy hỏi.
Giang Bùi Tri dừng một chút, bày ra biểu tình thương tiếc tiêu chuẩn của anh.
“Thuận tay.”
“Như vậy à……” Văn Khoát nói.
Nghe rất vô nghĩa, nhưng Văn Khoát miễn cưỡng có thể tin, một mặt là sau khi hai người bọn họ trao đổi linh hồn quả thật có hơi khó khống chế ký ức thân thể của đối phương, chính Văn Khoát cũng có cảm giác, mặt khác chính là Giang cẩu không đối phó với cậu nhiều năm như vậy, biết cậu phải phân hoá thành Omega không thể hung hăng sỉ nhục cậu một lần à?
Cậu nhìn chằm chằm Giang Bùi Tri một hồi.
Ừ…… Rất bình tĩnh, không chột dạ, trở ngại không lớn.
“Không có lần sau, cặp sách tôi cầm đi, về sau không được tôi cho phép đừng lộn xộn đồ của tôi.” Sau khi Văn thiếu gia yên tâm, chỉ số thông minh online, kỹ thuật diễn cũng online,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-dan-vao-toi/270609/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.