Bài nhạc trên xe vừa hay phát đến câu: “Anh ấy không yêu tôi, lúc nắm tay quá hững hờ, khi ôm chưa đủ gần…”
Giang Du Ninh quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nở nụ cười.
Hóa ra hạnh phúc là thứ không thể giả vờ được.
“Mấy ngày nay cậu đi công tác, Thẩm Tuế Hòa cũng không liên lạc với cậu à?” Tân Ngữ hỏi.
Giang Du Ninh gật đầu: “Sao cậu biết?”
“Đoán.” Tân Ngữ trừng mắt: “Từ lúc trở về ánh mắt của cậu không có chút vui vẻ nào.”
“À.”
Vừa dứt lời, điện thoại di động của Giang Du Ninh bỗng nhiên rung lên.
Cô mở ra, là Thẩm Tuế Hòa gửi tin nhắn tới.
[Đã mua quà tặng chưa?]
Giang Du Ninh:???
[Chủ nhật là sinh nhật mẹ anh.]
Giang Du Ninh: ….
Cô bỗng nhiên thở dài một hơi, không nhịn nổi mà chửi thề một câu: “Chết tiệt.”
“Làm sao vậy?” Tân Ngữ hỏi.
Giang Du Ninh tràn đầy áy náy nhìn qua: “Chủ nhật này không thể dùng bữa cùng các cậu rồi!”
“Sao?”
“Sinh nhật mẹ chồng tớ.”
Giang Du Ninh đi công tác ở Lâm Thành về cũng đã mua quà.
Nhưng chỉ là ít quà tặng cho đồng nghiệp và quà thất tịch cho Thẩm Tuế Hòa.
Cô quên mất hai ngày trước đêm thất tịch là sinh nhật của mẹ chồng Tằng Tuyết Nghi.
Chọn quà cho Tằng Tuyết Nghi là một chuyện vô cùng phiền phức.
Gia đình họ Tằng bắt đầu kinh doanh nghành dệt lụa từ những năm 70 của thế kỷ trước, dựa vào kỹ năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-cui-dau-truoc-anh-ta/3084896/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.