Thấy Nguyệt Minh Lam khóc nức nở cùng với đau đớn do thuốc gây ra, Hàn Vô Kiệt cũng hết cách. Đành ôn nhu rút nhẹ hai ngón tay ra, ôm chần lấy y vào lòng và nhỏ nhẹ nói
- Lam nhi! Trẫm xin lỗi, có lẽ trẫm gấp gáp khiến Lam nhi đau
- Ân! Không phải tại ngươi đâu Kiệt, chỉ là.. hơi đau một chút thôi, sẽ không sao đâu
- Haizzzz, thật sự trẫm rất muốn ăn Lam nhi đó, Lam nhi biết không
Nguyệt Minh Lam ngượng ngùng núp vô lòng ngực của Hàn Vô Kiệt, Nguyệt Minh Lam cậu rất sỉ diện nên đã nhỏ giọng nói
- Ta sẽ không sao đâu, nên ngươi cứ việc tiếp tục đi, chuyện.. chuyện nhỏ này có là gì đâu. Chỉ cần... chỉ cần là Kiệt thì không sao cả!
Hàn Vô Kiệt bất ngờ bởi lời nói của Nguyệt Minh Lam mà âm thầm cười tà, hôn y mà nói với giọng bất đắc dĩ kèm theo thở dài nói
- Ầy! Cái này không phải trẫm muốn a~ là tại dược đó. Đúng! Là tại dược đó! Haizzzz thương Lam nhi lắm a~. Nếu Lam nhi sợ đau thì nhắm mắt lại đi, trẫm sẽ cố làm cho Lam nhi thoải mái mà không đau.
Thấy Hàn Vô Kiệt dùng mắt kiên định và chắc chắn nhìn mình, cậu yên tâm nhắm mắt lại. Thầm nhủ trong lòng " Chỉ là đau một lần rồi, không sao hết, chắc chắn là thế." Thấy Nguyệt Minh Lam nhắm mắt, Hàn Vô Kiệt cởi y phục của bản thân ra. Cùng lúc cởi hết y phục trên người Nguyệt Minh Lam luôn, lúc này Nguyệt Minh Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-coi-thuong-ta/2159840/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.