Suy nghĩ của Hàn Vô Kiệt phải dùng từ bỉ ổi hay đại loạn hơn thế để diễn tả, tại sao à? Vì hắn suy nghĩ rằng, nếu hắn giúp Lam nhi ngược lại Lam nhi phải hôn má để cảm tạ hắn. Nếu giải vây cho Lam nhi mọi khó khăn Lam nhi sẽ cho hắn ăn đậu hủ, và tất nhiên nhiều hình ảnh bại hoại đang suy nghĩ trong đầu hắn đang chạy đua với nhau. Làm hắn cười nham hiểm của một con cáo già mà muốn nuốt tươi Nguyệt Minh Lam. Bản năng mách bảo cậu nên tránh xa con cáo già này, khẽ rùng mình một cái, hít thở một hơi lớn mạnh miệng nói
- Hàn Vô Kiệt! Ta sẽ không cần ngươi giúp hay dạy ta! - vừa nói ánh mắt cậu vừa tràn đầy kiên quyết mà nhìn Hàn Vô Kiệt
- Ách! Lam nhi, tại sao a~! Trẫm có lòng tốt với Lam nhi mà - vừa nói vừa dùng ánh mắt cún con, kèm theo nước mắt lưng tròng mà nhìn Nguyệt Minh Lam, thể hiện rõ sự nài nỉ và thực tâm của bản thân hắn dành cho y
- Uy uy! Ngươi ngươi đừng có mà dùng ánh mắt đó và giọng điệu như thế nói với ta. Ta..ta không có mềm lòng đâu, ngươi biết chưa - cậu mạnh miệng nói vậy nhưng thực chất ánh mắt né tránh ánh nhìn của Hàn Vô Kiệt, cùng với quay sang chỗ khác là khuôn mặt vặn vẹo do kềm lòng không đặn. Nếu Nguyệt Minh Lam cậu mà nhìn ánh mắt đó của hắn thêm nữa, cậu đảm bảo sẽ bị bại bởi hắn
Thấy Nguyệt Minh Lam tránh ánh mắt nhìn mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-coi-thuong-ta/2159836/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.