Vô Tịch lâm vào giấc mộng ngủ say, lúc này Vô Tịch bị đánh thức bởi một giọng nói lạ.
- Ngươi tỉnh dậy đi Vô Tịch.
- Ngươi là ai?
Ánh mắt cậu hốt hoảng, giật mình khi có người ở đây lúc này.
- Ta là ngươi và ngươi cũng chính là ta!
-....
- Ngươi không tin?
Vô Tịch lắc đầu nhẹ, không phải cậu không tin, chỉ có điều...
- Thế sao ngươi có thể vào đây? Chẳng lẽ ta...
- Không phải ngươi bị chết hay gì khác, chỉ là mộng do ta hiện ra, mong ngươi mau nhớ lại Kiệt. Kiệt rất đáng thương, hắn ta đang chịu...
Nguyệt Minh Lam bản thể trong suốt ở trong giấc mộng lắc khẽ đầu, ánh mắt rũ xuống, khuôn mặt bi ai nói, chưa nói hết câu thì bị Vô Tịch cậu tức giận mắng lại Nguyệt Minh Lam bản thể.
- Kiệt, Kiệt, Kiệt, lúc nào cũng hắn. Ngươi là Nguyệt Minh Lam đúng không?! Ta thật sự không biết hắn là ai hết, còn nữa, có một tên hoàng thượng cũng suốt ngày bên tai ta mà hỏi về ngươi. Ngươi có hay không nghĩ đến cảm giác người chịu thiệt thòi là ta? Các ngươi ai cũng là quân ích kỉ, hẹp thòi. Ta ghét các ngươi, cút hết cho ta.
Ánh mắt đỏ lửa, lòng ngực phập phồng do tức giận mà ra, thái độ đó của cậu làm cho Nguyệt Minh Lam bản thể càng thêm ai oán, thê lương, yết hầu nghẹn ngào, ủy khuất, nói:
- T...ta ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi và Kiệt, cho nên....
Nghe câu đó của y thì Vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-coi-thuong-ta/2159813/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.