Mộc Nhi vui lắm, cô dường như quên hết mọi chuyện chả muốn biết chuyện gì nữa. Cô lại một lần nữa nắm lấy tay Vũ Minh nhưng lần này lại khác bởi cô có một danh phận khác, là người yêu anh.
Cả tối hôm đó Mộc Nhi không ngủ được vì cô rất vui, cô chuẩn bị mọi thứ như moi nên xưng hô với anh như thế nào, có nên công khai với mọi người không,… và rất nhiều điều nữa cứ thế mà cô đã thiếp đi lức nào không hay.
Cứ như mọi ngày cô lại đem cơm hộp đặt lên bàn cho anh. Hôm nay cô như uống lộn thuốc, gặp những cô gái lúc trước nói xấu cô liền mạnh mẽ bước qua, còn tặng họ cái liếc. Làm bọn họ cứ tưởng cô bị thiểu năng.
Ra chơi cô liền chạy xuống lớp anh, thấy anh đang ngồi nói chuyện với mấy đám con trai và Cảnh Sâm đanh nhàm chán bấm điện thoại, bên cạnh Vũ Minh lại có một có gái nữa. Nếu cô đoán không nhầm thì đo là Bạch Dạ Liên cô ta là hoa khôi của khối cô, cô nhớ cô ta không học chung lớp anh mà, sao giờ lại ở đây mà lại còn ngồi cạnh anh. Mộc Nhi tức giận, gọi to: “Anh yêu!” Cả lớp đang ồn ào náo nhiệt nói chuyện, giọng cô vừa phát liền tất cả mọi người trong lớp liền xoay lại nhìn cô rồi lại nhìn về phía mà cô đanh nhìn.
Vũ Minh nhìn thấy vậy liền chạy lại chỗ Mộc Nhi nắm lấy tay cô kéo đi. Mộc Nhi bực bội mặc kệ Vũ Minh kéo đi đâu. Đến lúc anh dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-coi-em-la-ke-xen-vao-cuoc-tinh-cua-anh-va-co-ay/2229972/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.