Mộc Nhi nhào vào ôm Mỹ Lam khóc như đứa con nít, vừa khóc vừa mắng:"Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi! Cậu biết mình lo lắng cho cậu lắm không?"
Mỹ Lam mặc dù rất vui vì Mộc Nhi lo lắng cho mình như vậy, nhưng cô lại không ngừng thắc mắc mọi chuyện là thế nào. Tại sao cô lại ở đây, cô được ra ngoài từ lúc nào mà tại sao cô lại không hề biết.
Mỹ Lam nhanh chóng hỏi Mộc Nhi về thắc mắc của mình:"Tại sao tớ lại ở đây! Tớ nhớ mình còn đang bị bắt cơ mà?"
Mộc Nhi đang còn khóc thút thít vì vui mừng nên chưa có thể nói được. Đến một lúc lâu sau Mộ Nhi mới dần dân giải tích:"Chuyện là do anh mình cố tình để bị bọn kia bắt cùng với cậu. Bởi ánh mình đã có gắn định vị vào cái đồng hồ của anh mình nên có thể dễ dàng biết được vị trí bắt cóc. Nhưng không ngờ bọn họ lại bắt cóc cậu ở vị trí tính hiệu kém nên khá mất thời gian mới tìm được hai người. Còn việc cậu ra khi nào và cậu không biết thì mình có nghe Trần Luân nói là lúc thấy anh mình và cậu thì cậu đang ngủ say trong lòng ANH MÌNH!" Mộc Nhi cố tình nhấn mạnh những chữ cuối muốn trêu chọc Mỹ Lam.
Mỹ Lam bị câu nói của Mộc Nhi làm cho xấu hổ, quả là có chuyện đó thật cô cứ nghĩ đấy là mơ chứ. Nhắc tới Cảnh Sâm thì Mỹ Lam mới nhớ, cô lập tức xoay qua hỏi Mộc Nhi:"Vậy Cảnh Sâm đâu? Anh ấy nói thương khá nặng đó."
Mộc Nhi bỗng im lặng một chút, dường như không muốn nói cái gì. Mỹ Lam có linh cảm không tốt lập tức gặng hỏi Mộc Nhớ:"Tại sao cậu lại im lặng? Cậu vó gì giấu mình sao? Cậu nói đi!"
Mộc Nhi ngậm ngùi từ từ nói:"Cảnh Sâm có vẻ sẽ không quá khỏi đâu! Lúc cứu cậu ra tên Nam Hoàng còn cố gắng vùng vẩy và nổi loạn....vì thế hắn đã bắn một phát súng về phía cậu. Nhưng anh ấy đã lấy thân mình đỡ đạn cho cậu, và anh ấy đang trong cơn nguy kịch..."
"Sao? Cậu nói gì cơ?" Mỹ Lam nghe Mộc Nhi nói cứ như nghe tiếng sét đánh ngang tai. Không thể nào tin được, Mỹ Lam bất lực dường như muốn khóc.
Nhưng....Nhưng. Từ khi Vũ Mình bước vào với một câu nói đã làm bậy mất mạch cảm xúc đang dân trào ấy:"Đừng đùa nữa Mộc Nhi! Đừng lo Mỹ Lam, Cảnh Sâm đang còn khoẻ như trâu ngồi băng bó ở phòng kế bên kìa."
Nghe xong lời Vũ Minh nói Mỹ Lam ngây cả người luôn. Ngây được một lúc Mỹ Lam mới thở phù một cái, may mắn là anh ấy không bị gì, nếu Cảnh Sâm mà có chuyện thế nào chắc cô sẽ cảm thấy có lỗi vô cùng.
Mỹ Lam chợt nhớ xoay qua nhìn Mộc Nhi chầm chầm, tức giận nói:"Mộc Nhi! Vậy là sao? Cậu đùa với mình sao?"
Mộc Nhi vô tình cảm thấy có lỗi vô cùng:"Mình chỉ định trêu cậu tí thôi! Ai biểu mình lo lắng cho cậu đến phát khóc vậy mà cậu tỉnh dậy chỉ nhớ có mình Cảnh Sâm làm gì!"
Nói xong Mộc Nhi cố ý lẫn trốn sự càu nhàu của Mỹ Lam:"Thôi mình có công chuyện rồi, mình đi đây. Cậu vừa mới tỉnh nên chưa khoẻ đâu, nếu cảm thấy trong cơ thể vó khó chịu hay gì thì cứ gọi điện mình hay kêu y tá nhà. À mà cần gì cho xa, anh mình ở phòng kế bên có gì thì cứ qua bên đó cho ăn toàn.
Nhớ like và bình luận nhà mọi người!!! Nếu thích thì hãy nhấn theo dõi để đón chờ những tập mới nhất nhé!!!
Nhớ bỏ phiếu và tặng quà để mình có động lực hơn khi ra chap mới nhá!!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]