Mỹ Lam ngủ một giấc ngủ vô cùng dễ chịu, vô cùng ấm áp. Ấm áp đến mức cô không muốn tỉnh dậy nữa. Nhưng trong vô thức tay cô đã chạm đến thứ nào đó, cứ một bức tường vậy vô cùng cứng rắn nhưng vô cùng ấm. Mỹ Lam đưa tay bóp nhẹ một cái, lập tức sau đó Mỹ Lam liền mở to mắt tỉnh dậy trước mặt Mỹ Lam là một thân hình to lớn của Cảnh Sâm.
Vừa thấy Cảnh Sâm đã tỉnh dậy, Mỹ Lam cứ như một đứa trẻ oà vào lòng anh mà khóc. Cảnh Sâm bất ngờ với hành động của cô, lát sau anh mới định thần lại được không biết cô đã chịu uất ức thế nào mà lại khóc như thế. Cảnh Sâm ôm cô vào lòng vỗ vỗ nhẹ lên lưng cô.
Thấy được sự an ủi của Cảnh Sâm thì Mỹ Lam lại càng khóc lớn hơn. Cảnh Sâm cuối đầu xuống hôn nhẹ lên mắt cô như một sự an ủi, Cảnh Sâm nói nhỏ bên tai cô:"Đừng khóc! Anh đây rồi! Không ai làm đau em được nữa đâu!"
Cảnh Sâm tự hứa với mình sau khi thoát được nới này việc đầu tiên anh làm là sẽ giết bọn chúng.
"Làm....làm...sao ta có...thể thoát ra!" Mỹ Lam mắt ngấn nước nhìn Cảnh Sâm hỏi. Cảnh nhìn xung quanh không nói gì, sau đó lại ghi ghi cái gì đó lên tay Mỹ Lam. Mỹ Lam định thần lại không khóc nữa, sau đó cô cố gắng định hình được từ anh ghi cho cô 'tin anh' là hai từ cô nhận được từ Cảnh Sâm.
Mỹ Lam thắc mắc ngước lên nhìn Cảnh Sâm.
Anh cười nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-coi-em-la-ke-xen-vao-cuoc-tinh-cua-anh-va-co-ay/2229900/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.