Mỹ Lam cảm thán không thôi vừa bất ngờ vừa xúc động. Bức tranh thật đẹp a.
Mỹ Lam ôm chú mèo xuống lầu, ngồi vuốt ve một hồi cô mới nãy ra một suy nghĩ:"Mèo con mày là con cái nhỉ! Con cái thì phải biết sửa soạn thì mới nhiều con đực theo biết không?"
Nói xong Mỹ Lam đưa mèo cho người hầu giữ, rồi chạy lên lầu. Không quá lâu Mỹ Lam thay một bộ đồ năng động để chuẩn bị đi dạo phố.
Mỹ Lam ôm chú mèo vài lòng rồi chuẩn bị bước ra ngoài thì bị dì Phương chạy từ sau bếp ra, gọi:"Mỹ Lam! Cháu định đi đâu sao?"
Mỹ Lam gật đầu, vừa nhìn chý mèo vừa nói:"Cháu định mua mấy cái phụ kiện cho mèo, rồi dẫn nó đi sapa chi thú cưng luôn."
Mỹ Lam nói xong quay đầu định đi, nhưng bị dì Phương chặn lại:"Cháu không thể ra ngoài đâu! Cháu muốn mua cái gì thì cứ lên mạng đặt, không thì đưa mẫu để người hầu đi mua giùm cho."
Mỹ Lam không hiểu, và cũng không muốn hiểu Dì Phương nói:"Dì nói sao? Cháu không hiểu! Tại sao cháu lại không được ra ngoài?"
Dì Phương lắc đầu nói:"Dì không biết, chỉ là cậu chủ dặn không cho cháu ra ngoài khi không có cậu ở nhà!"
Mỹ Lam dù hiểu nếu đi là sẽ làm khó dì Phương,nhưng bản tính con người đã vậy càng cấm lại càng muốn làm. Mỹ Lam giả vờ gật đầu đồng ý, nhưng khi dì Phương vừa vào bếp, Mỹ Lam đã vừa chạy vừa ôm chú mèo chạy ra ngoài.
Nhưng chạy cũng chưa được bao xa, thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-coi-em-la-ke-xen-vao-cuoc-tinh-cua-anh-va-co-ay/2229891/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.