Anh nói vậy nhưng cô vẫn ngồi im làm bầu không khí lại trở nên yên tĩnh.
"Chừng nào em quay lại bên nước Anh?" Cảnh Sâm nói gì đó để bầu không khí tránh trở nên càng khó xử. " Nam Hoàng nói cỡ ba ngày nữa!" Mỹ Lam cứ thế mà trả lời không suy nghĩ nhiều.
"Vẫn còn nhiều thời gian mà nhỉ!" Cảnh Sâm nói một câu nói chứa đầy ẩn ý mà chỉ mình anh mới hiểu được.
"Ngày mai em rảnh chứ!" Cảnh Sâm nhìn cô với ánh mắt như mong đợi điều gì đó. Cô định từ chối nhưng nhìn vào ánh mắt ấy đã làm lời nói của cô dường như sắp nói ra nhưng lại nuốt lại vào bụng, " Có lẽ là sẽ không bận!"
Cảnh Sâm nhìn cô xoa đầu, nhưng lại bị Mỹ Lam né theo phản xạ. Làm bầu không khí trở nên ngượng ngùng, anh cười khổ sở rồi tự rút tay lại, anh nói:" Ngày mai anh đến đón em!" Nói xong anh lại nhìn lên chiếc đồng hồ đeo trên tay trái của mình rồi lại nhìn cô nói:" Bây giờ cũng trễ rồi, em về nghỉ sớm đi!"
Không biết thế nào cô muốn ở lại nhưng cũng không biết ở lại làm gì, không muốn đi bởi vì không biết có nên đi hay không. Nhưng cứ với bầu không khí nghẹt thở này nếu cô không về thì sẽ có nhiều chuyện nhỏ, hay hành động đơn giản của nhau làm hai người cảm thấy không vui.
Mỹ Lam ngồi dậy, xoay lại đối diện với anh nhưng không nhìn vào mắt anh, cô nói:" Vậy anh nghỉ ngơi đi, em về đây." Nói xong cô lập tức bước nhanh ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-coi-em-la-ke-xen-vao-cuoc-tinh-cua-anh-va-co-ay/1722152/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.