Về đến nước cô cứ như không kìm nén được, cổ họng cứ như có cái gì đó nghẹn lại.Vừa xuống sân bay, cảm xúc đau khổ hạnh phúc cứ như ùa về với cô. Từ lúc trên máy bay đến lúc xuống máy bay Nam Hoàng dường như chả nói lời nào, anh cứ như nhiều suy tư. Nhưng cô không muốn quan tâm điều này. Nơi đầu tiên cô đến khi vừa về nước là nhà ba mẹ cô.
Lúc đến nơi ở đây cứ như là một nhà bị bỏ hoang vậy, dù là căn biệt thự trắng nguy nga nhưng xung quanh cây cối đều mọc um tùm, khác với căn nhà mà cô từng biết.
Cô đứng trước nhà gọi:" Ba ơi! Mẹ ơi! Con về rồi nè!"
Nhưng cảnh vật vẫn yên tĩnh chả nghe được lời hồi đáp nào, cô bắt đầu lo lắng, gõ cửa nhà, Mộc Nhi cứ ngăn cô lại:"Chắc ba mẹ cậu đã chuyển nhà đi đâu thôi cậu đừng lo.
Còn Nam Hoàng từ nãy đến giờ đứng một góc cầm điện thoại gọi ai đó.
Trong lúc cô còn đang lo lắng thù đằng xa có một người phụ nữ trung niên gọi tên cô:"Ôi! Mỹ Lam con sao!"
Người phụ nữ đó đến gần hơn thì cô mới nhận ra được, đó là dì Kỳ, dì này là hàng xóm của cô. Lúc trước cứ mỗi lần ba mẹ cứ đi công tác bỏ cô ở nhà một mình thì cô đều qua nhà dì chơi. Cứ như thế mà dì cứ như trở thành người mẹ thứ hai của cô vậy. Từ sau khi cô gã cho Cảnh Sâm dường như cô và dì không còn liên lạc nữa. Cô cảm thấy ấy náy khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-coi-em-la-ke-xen-vao-cuoc-tinh-cua-anh-va-co-ay/1722135/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.