Thấy Mỹ Lam không đồng ý, Dì Phương lập tức quỳ gối xuống nắm lấy tay Mỹ Lam mà cầu xin. Mỹ Lam và Mộc Nhi hai người giạt mình mà cũng quỳ theo, Dì Phương nắm lấy tay Mỹ Lam mà nói:" Mỹ Lam à, làm ơn con giúp Cảnh Sâm đi thằng bé bé bệnh tình càng ngày càng tệ nhịp tim của thằng bé bé ngày càng không ổn định, Bác sĩ đã nói Nếu không tìm người giúp đỡ thì bệnh tình sẽ ngày càng xuống và kết quả..." nói tới đây bỗng nhiên dì Phương im lặng gì không nói gì mà sụt sịt khóc.
mộc nhi nghe thấy thế liền quay qua nắm tay Mỹ Lam. Mỹ Lam phân vân suy nghĩ không biết nên làm thế nào.
Không đợi Mỹ Lam suy nghĩ để từ chối, dì Phương lại nói thêm:" Đến bây giờ thì tim của thằng bé xém ngừng đập đến ba lần rồi!"
Mỹ Lam lập tức không suy nghĩ nhiều liền đồng ý, cô đi đến bệnh viện mà Dì Phương đưa cho. Ngồi trên xe không ai nói câu nào, vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến khó chịu.
Khi xe vừa dừng tới bệnh viện, Mộc Nhi lập tức bước xuống xe, Mỹ Lam thì còn bất ngờ ngồi trên xe, đây là bệnh viện lúc trước cô vào mà, suy nghĩ một lát tự nói chắc đây chỉ là sự trùng hợp Mỹ Lam tự nhủ chính mình. Rồi chạy theo Mộc Nhi.
Mộc Nhi hỏi y tá số phòng và theo chỉ dẫn của y tá đến phòng của Cảnh Sâm.
vào căn phòng cô và mộc nhi chỉ có thể nghe tiếng' Tít' Tít' của máy đo nhịp tim và một mùi Thuốc khử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-coi-em-la-ke-xen-vao-cuoc-tinh-cua-anh-va-co-ay/1722132/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.