Trời giá rét thổi từng cơn lạnh giá vào anh, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng cùng với comle nhỏ. Miệng anh không ngừng run lên vì lạnh, lấy chiếc điện thoại của mình ra. Nó đã bị thấm nước, nhưng may có chức năng chống thấm nước nên hoàn toàn không bị gì.
Anh cầm chiếc điện thoại nhấn số gọi nhanh trước khi chiếc điện thoại bị hư. Anh khàng khàng giọng trả lời sau khi đầu dây bên kia vừa bắt máy:" Mỹ Lam đang ở khu bờ gần nơi khu du lịch XX"
Vừa nói xong đầu dây bên kia liền cúp máy. Mỹ Lam ngồi trên bờ biển cát dính đầy trên người cô, và cơn gió lạnh cũng ập tới. Mo khẽ run hai vai lại. Cô không dám chạy lung tung vì cô chả biết đây là đây và hơn nữa nó có an toàn không.
Một lát sau Mỹ Lam nghe tiếng của nhiều bước chân chạy đến, theo bản năng cô sợ hãi ôm lấy người mình:" Mỹ Lam "
Vừa nghe được hai từ đó với tông giọng ấm áp của một người, Mỹ Lam không kìm nén được nhào vào lòng người đó, khóc lên. Mỹ Lam khóc một hồi rồi nín, cô mới phát hiện ra cả quần áo anh đều bị ước, nếu là do cô ôm thì cũng không đẫm nước như thế này.
Mỹ Lam nghi hoặc hỏi:"Anh sao bị ướt vậy?"
Nam Hoàng giải vờ ấp a ấp úng:" Lúc nãy... À không...Ờ vừa mới nãy..anh chạy nhanh nên anh bị té."
Mỹ Lam hít hít cái mũi đỏ của mình, nói:"Là anh cứu em đúng không?"
Nam Hoàng im lặng tỏ vẻ thần bí một lát rồi mới mở giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-coi-em-la-ke-xen-vao-cuoc-tinh-cua-anh-va-co-ay/1722126/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.