Hai ngày sau, Cảnh Sâm tỉnh dậy, đầu óc anh choáng váng, mắt tối sầm lại, từ từ mới có thể nhìn thấy cảnh vật như bình thường. Anh nhớ lại hai ngày hôm trước, anh từ bệnh viện trở về, thì mắc mưa, và hôn mê đến giờ. Kể từ khi Mỹ Lam bỏ anh, Dì Phương cũng trách mắng anh rất nhiều rồi cũng đã thôi việc, anh chỉ đành gọi giúp việc theo giờ để dọn dẹp nhà, cuối tuần mới tới dọn dẹp.
Thuốc lá, rượu bia dần trở thành bạn của anh. Anh còn bỏ rất nhiều bữa có lúc hai ngày anh mới ăn một bữa cơm. Sức khỏe anh dần yếu đi, anh biết, nhưng anh không quan tâm, bởi vì không ai quan tâm anh cả.
Có lúc anh đau dạ dày đến mức không đi được ngất xỉu trong nhà rồi mấy ngày sau lại tự mình tỉnh dậy như bình thường.
Anh khát khô cả cổ họng, đứng dậy nhưng tay chân đau nhức. Anh cố gắng đứng dậy rót một ly nước rồi uống. Sau đó anh tắm rửa. Lúc tắm xong xem lại điện thoại của mình, rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Nam Hoàng, Mộc Nhi, Vũ Minh, và Trần Luân.
Anh nhíu mày, gọi cho Trần Luân trước. Không bao lâu đầu dây bên kia bắt máy:"Alo! Boss!!!"
"Nói." Anh chỉ nói một chữ đơn giản nhưng đã làm cho Trần Luân sợ đến lạnh người.
Thật sự anh gọi cho Cảnh Sâm cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là do Mộc Nhi với Vũ Minh nói không gọi được cho Cảnh Sâm nên kêu anh gọi thử:"À, tôi gọi cho boss chỉ là do Mộc Nhi với Vũ Minh nói không gọi được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-coi-em-la-ke-xen-vao-cuoc-tinh-cua-anh-va-co-ay/1722120/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.