Cứ thế mà đã 3 năm.
Cô cứ như không còn tồn tại nữa, đã ba năm, anh vẫn không có một chút tin tức về cô. Điều đó chứng tỏ đã có người nào đó đã giúp cô.
Hôm nay, anh phải bay qua Anh để bàn hợp đồng. Ngồi trên máy bay, đầu anh không ngừng suy nghĩ nhiều thứ.
Có lẽ cô đã không còn ở đây nữa. Tới Anh việc quan trọng vẫn là ký hợp đồng, sau khi xong anh muốn bay về nước ngay lặp tức. Anh không thể nào ngủ ngon vs chỗ khác, mỗi tối anh đều ngủ ở phòng Mỹ Lam.
Sau 3 tiếng nói chuyện và bàn bạc, ký xong hợp đồng. Thời gian hoàn thành trước dự định của anh. Vì còn sớm, chưa đến giờ bay. Anh đi xung quanh đây một lát.
Đi được một lát, anh thấy một cửa hoa, điều này sẽ không thu hút ánh mắt anh nhưng anh vừa thấy một thân ảnh quen thuộc vừa lướt qua bên trong tiệm, thật sự rất quen.
Đôi tay anh run rẩy, đổ rất nhiều mồ hôi, lo lắng bước vào tiệm.
Cô đang gói lại những bó hoa, thì tiếng chuông cửa làm Mỹ Lam bất ngờ.
Cô quay sang hướng cửa, mỉm cười nói:"Chào quý khách."
Anh bước lại chỗ cô, anh không tin vào mắt mình, cô ở đây. Đây thật sự là cô? Mỹ Lam không nghe người đối diện trả lời, cô lại nói tiếp:"Xin lỗi! Không biết bạn cần gì?"
Vì Mỹ Lam không thấy đường nên tiệm hoa còn tuyển thêm một nhân viên để giúp cô. Lúc nãy, cô nhân viên đó vào kho nên không biết có khách tới. Lúc cô bước ra, cô đã đưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-coi-em-la-ke-xen-vao-cuoc-tinh-cua-anh-va-co-ay/1722112/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.