Ngày hôm sau, Mỹ Lam lén Cảnh Sâm đi làm thủ tục hiến giác mạc cho anh. Mộc Nhi cũng biết, theo cô.
Mộc Nhi và cô ngồi ở phòng chờ, không ai nói gì chỉ im lặng, Mộc Nhi im lặng một hồi rồi nói:"Cậu quyết định chắc chắn chưa!"
"Giác mạc rất hiếm, rất ít người chịu hiến giác mạc lắm, nếu cậu làm như vậy thì có thể mãi mãi cậu không thể thấy anh sáng!" Mộc Nhi lo lắng cho Mỹ Lam nói rất nhiều.
Mỹ Lam nhìn Mộc Nhi nhìn cô chằm chằm, Mỹ Lam cười mạnh mẻ nói:"Cậu đừng lo, sau này khi mình tìm được một người thật sự yêu mình. Anh ấy sẽ là đôi chân chi cuộc đời mình."
Mộc Nhi ngồi yên rồi lẩm bả nói:"Một người yêu anh đứng sờ sờ ngay trước mặt nhưng anh vờ như không thấy! Một người không yêu anh dù xa ngàn dặm anh cũng muốn tìm...."
Sau khi làm thủ tục, Mỹ Lam phải làm kiểm tra sức khỏe, xét nghiệm để xem có phẫu thuật được không.
May mắn Mỹ Lam phù hợp để hiến mắt cho anh, bác sĩ đưa cho cô rất nhiều thuốc bổ, dặn cô là phải uống thường xuyên. Như vậy khi phẫu thuật kết quả sẽ tốt hơn.
Mỹ Lam quay lại phòng hôm nay cô cũng dẫn anh đi dạo, nhưng lần này là ra ngoài để đi mua sắm lun, coi muốn nghi nhớ những khoảnh khắc này với anh.
Cô dẫn anh đi múa áo, cô với anh còn chụp hình ở máy chụp hình bên đường, cô với anh còn đi dạo phố.
Anh không thể thấy những cảnh đẹp lúc này, nhưng khi nghe cô kể lại từng cảnh từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-coi-em-la-ke-xen-vao-cuoc-tinh-cua-anh-va-co-ay/1722107/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.