Chương trước
Chương sau
Cảnh Sâm được đưa đến bệnh viện, vì anh bị thương nặng nên cần phải phẫu thuật, Cảnh Sâm được đưa vào phòng phẫu thuật.
Cô gọi điện báo cho Mộc Nhi biết tin, mười lăm phút sau Mộc Nhi cùng với ông của Cảnh Sâm tới, vẻ mặt lo lắng hốt hoảng hiện rõ trên mặt của Mộc Nhi và ông của Cảnh Sâm.
Thấy Mỹ Lam từ xa hai người họ lo lắng chạy tới, hỏi:"Ông của Cảnh Sâm hỏi có chuyện gì xảy ra với nó vậy!"
Mỹ Lam chỉ rưng rưng nước mắt, Mỹ Lam nhìn ông nói:"Con xin lỗi!"Ông biết rằng đây có thể là một chuyện khó nói nên Mỹ Lam không muốn nói mà ông cũng không muốn làm khó Mỹ Lam. Ông lắc đầu thở dài, ông lấy tay mình vỗ lên vai cô an ủi nói:"Ta biết trong mọi chuyện cháu không làm sai điều gì mà do thằng Cảnh Sâm quá hồ đồ. Nó lúc nào cũng làm ta lo lắng."
Thời gian cứ thế trôi đi đèn của phòng cấp cứu vẫn chưa tắt mỗi giây cứ trôi cô càng lo lắng tim cô càng ngày càng đập nhanh hơn, Mộc Nhi và ông Mộc Nhi vẫn đang cầu nguyện và cô cũng thế.
Ba tiếng sau phòng cấp cứu tắt đèn, Cảnh Sâm được đẩy ra cô chạy theo giường đẩy của anh đầu anh bị băng mặt anh thật xanh xao.
Anh hình như vẫn còn hôn mê, cô chạy lại tới chỗ bác sĩ, lo lắng nói:"Anh ấy bị sao vậy bác sĩ."
Ông bác sĩ đó lắc đầu, thở dài:"Thật tiếc! Cậu trai trẻ vậy mà. Do chân bị xe đề đẫn đến chấn thương chân làm cho gãy chân, còn phần đầu do bị đập mạnh và mãnh vỡ thủy tinh đâm vào nên dẫn đến mù. Nhưng gia đình đừng lo, đôi chân vẫn có thể đi được nếu chịu khó luyện tập. Đôi mắt vẫn có thể thấy được nếu chịu phẫu thuật giác mạc. Nhưng tỷ lệ thành công và bình phục lại khá thấp."
Mỹ Lam nghe xong tin ngồi thụp xuống đất, Mộc Nhi và ông của Cảnh Sâm cũng vậy. Tại phòng bệnh, Cảnh Sâm nằm trên giường vẫn thở đều đều, không ai biết được, một tổng tài cao cao tại thượng, lạnh lùng ngày nào, bây giờ chỉ có thể nằm đây không thể đi cũng không thể nhìn thấy.
Mỹ Lam rưng rưng nước mắt nhìn anh, là do cô, anh đỡ cho cô nên anh mới bị vậy. Mộc Nhi cũng khóc, ông của Cảnh Sâm thở dài an ủi:" Mấy đứa đừng lo, bác sĩ đã nói là có thể bình phục mà!"
Nhưng ai cũng biết tỷ lệ bình lục khá thấp. Ngày tiếp theo cứ thế mà trôi anh vẫn chưa tĩnh lại các anh em của anh tới thăm nghe bệnh tình của anh mà không khỏi lo lắng lắc đầu.
Nhưng Vũ Minh đã nói một câu:"Lát nữa Cảnh Sâm sẽ tĩnh dậy, đôi chân cậu ấy sau này sẽ bình phục lại bình thường, nhưng còn đôi mắt thì phải phụ thuộc vào Mỹ Lam."
Không ai hiểu câu nói sau của Vũ Minh là gì, và cũng chả ai muốn hiểu. Ai cũng biết điều mà Vũ Minh nói chắc chắn là sự thật.
Quả là lát sau Cảnh Sâm tỉnh dậy, câu đầu tiên anh nói là:"Sao ở đây tối quá vậy, bật đền lên đi! Này có ai không?"
Có rất nhiều người ở đó nhưng chẳng ai dám lên tiếng vì không biết nên nói điều gì. Cứ để Cảnh Sâm cứ thể la một mình, Cảnh Sâm bắt đầu mò mẫn xung quanh. Mỹ Lam thấy cảnh này mà không chịu được bật khóc tới chỗ anh.
" Cảnh Sâm à!" Mỹ Lam đỡ anh lại giường nằm. Cảnh Sâm biết đây là Mỹ Lam nhưng anh vẫn còn giận cô, anh hất tay cô ra. Mỹ Lam đứng yên tại chỗ.
Vũ Minh bước tới chỗ Cảnh Sâm nói cho anh bệnh tình của mình bây giờ, Vũ Minh nói mà không ấp úng cái gì, vì anh biết Cảnh Sâm rất mạnh mẽ và hắn ta cần đối mặt với điều này. Đúng vậy Cảnh Sâm rất mạnh mẽ nhưng anh vẫn sốc rồi ngồi yên ở đó.
Nhớ like và bình luận về nha mọi người!!!


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.