Cảnh Sâm vì có công chuyện đột xuất nên anh phải đến công ty, anh muốn Mỹ Lam đi chung với anh nhưng thấy cô mệt nên thôi.
Cảnh Sâm đi được vài phút thì Phương Chi lại tự tiện xông vào nhà, quả nhiên người ta nói không sai 'Tình cũ không rủ cũng tới'.
Ả Phương Chi bước vào nhà tự tiện như nhà của mình, mặc Mỹ Lam nhìn mình bằng ánh mắt khó chịu.
Ả Phương Chi đứng dậy, lại gần Mỹ Lam noi:"Đáng lẽ cái chức Hứa phu nhân này là của tôi! Và người Cảnh Sâm yêu luôn luôn là tôi, cô đừng tưởng bở thấy mấy bữa nay Cảnh Sâm bên cạnh cô dịu dàng với cô thì cô lại tưởng anh ấy yêu cô! Thật ra là anh ta thấy có lỗi thôi cô nghe chưa!"
Mỹ Lam càng nghĩ lại càng không dám nghĩ, cô tin tưởng anh và chắc chắn anh cũng sẽ tin tưởng cô. Bây giờ cô không sợ ai nữa, cô nhìn lại Phương Chi rồi nói với ả:"Nhưng mọi thứ đã thay đổi, người tôi yêu là Cảnh Sâm và Cảnh Sâm cũng vậy, anh ấy yêu tôi! Có lẽ lúc trước anh ấy yêu cô và có lỗi với tôi nhưng bây giờ đã khác, cái gì cũng đã khác!!!"
Phương Chi tức giận đến mức giậm cả chân, ả ta chỉ tay vào mặt cô và cười trừ nói:"Được thôi để tôi xem cô còn lên mặt như vậy đến bao giờ!!!! Cô cứ đợi trò vui đi, coi lúc đó Cảnh Sâm có tin tưởng cô không?" Nói xong ả ta bước ra ngoài nhà.
Còn Mỹ Lam lúc ả Phương Chi vừa đi, cô cảm giác chân mình bủn rủn ngồi thụp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-coi-em-la-ke-xen-vao-cuoc-tinh-cua-anh-va-co-ay/1722100/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.