Chương trước
Chương sau
"Tôi không phải đi tìm cô ta, mà chỉ là không muốn vợ mình vào đêm qua nhà làm phiền người khác." Nói xong Cảnh Sâm một mạch bước ra ngoài.
Được thôi Mỹ Lam cô cứ trốn đi, rồi ngày mai cô sẽ đến chỗ tôi mà quỳ xuống cầu xin tôi tôi, anh nở ra một nụ cười lạnh.
Lúc này Mỹ Lam đang ở trong một khách sạn do Vũ Minh thêu giúp cô với cái tên khác để Cảnh Sâm không biết.
Bây giờ cô chỉ có thể nhờ họ, bây giờ cô không thể về nhà ba mẹ. Vì cô không muốn họ lo lắng.
Ngồi trong căn phòng tối, dù có lò sưởi ấm nhưng bây giờ nằm bên cạnh Cảnh Sâm, Phương Chi không ngừng rùng mình mà sợ hãi.
Ả ta liều mạng hỏi:"Sâm à, anh sao vậy, anh mệt à!"
Cảnh Sâm xoa xoa huyệt thái dương của mình, 'Sâm sao? sao anh cảm thấy cái tên mà Phương Chi gọi thật là xa lạ, anh dường không rung động một chút nào. Còn về cô ta, mỗi lần cô ta gọi nó, tim anh không ngừng nhảy lên. Anh không phải không thích cảm giác đó mà chỉ là vì anh không muốn có cảm giác đó từ cô'.
"Do làm việc quá nhiều nên anh mệt một chút. Em ngủ đi, thức khuya không tốt đâu." Dù ôm Phương Chi trong lòng nhưng trong lòng anh vẫn có cảm giác trống vắng, tim như bị một hòn đá đè nén cậy, thật khó chịu.
Sáng hôm sau, Mỹ Lam đang ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.
Khi cô mở cửa ra, người tiếp tân đưa cho cô một tờ báo rồi chỉ nói một câu ngắn gọn:"Thưa cô, lúc nãy có một cậu tiên sinh kêu tôi phải đưa cái này cho cô, và kêu cô đọc cho kĩ. Và còn nói là muốn gặp cậu ấy thì tới tập đoàn hứa thị."
Hứa thị, hai từ đó đã nói cho cô biết người đó là người nào. Cô nhanh chóng cầm tờ báo, đóng cửa lại bước vào phòng khách. Trên trang đầu là thông tin'Tập Đoàn Lâm Thị cổ phiếu đang xuống dốc, có nguy cơ phá sản. Lý do là gì?'
Và nhiều tiêu đề như thế! Cô chợt giật mình rồi lấy chiếc điện thoại mới mà Vũ Minh đưa cô nhanh chóng gọi cho mẹ cô.
Không lâu sau, đầu dây bên kia bắt máy:"Alo? Xin lỗi ai vậy!" Là giọng mẹ cô, cô nhanh chóng trả lời.
"Mẹ!" Mỹ Dung xúc động khi nghe giọng con gái mình, vì từ khi gả con đi thì Mỹ Lam chỉ về đúng có một lần, bà rất nhớ cô.
"Mỹ Lam là con sao? Sao hôm qua mẹ gọi cho con, con không bắt máy?" Mỹ Dung lo lắng hỏi.
"Điện thoại kia của con bị hư rồi, có gì mẹ cứ gọi cho số điện thoại này là được. À mà đúng rồi con đọc trên báo..." Mỹ Lam không dám nói hết câu vì sợ bà buồn.
Mỹ Dung cũng hiểu ý con gái nói gì bà thở dài:"Hôm qua tập đoàn vẫn bình thường, nhưng đêm hôm qua cổ phiếu bắt đầu rớt giá, mấy cổ đông không ngừng bán cổ phiếu. Vì chuyện này mà ba con táu phát bệnh cũ còn đang nằm trong bệnh viện!"
Mỹ Lam nhanh chóng hỏi địa chỉ bệnh viện rồi nhanh chóng tới chỗ của ba cô.
Khi vừa đến bệnh viện, thì đã cí rất nhiều phòng viên vì đây là bệnh viện nên họ bị bảo vệ chặn lại, và cô cũng biết họ đến đây làm gì.
Sắp tới phòng bệnh ba cô, cô nghe tiếng khóc của mẹ cô. Cô lo lắng chạy tới một dàng người mặc áo đen đứng trước phòng.
Cô nhìn mẹ hỏi:"Chuyện gì vậy mẹ?"
"Họ không cho mẹ vào họ nói đợi con đến nói chuyện!" Bà vừa khóc vừa trả lời.
"Các anh là ai" Cô đỡ mẹ đứng dậy hỏi.
"Chào cô Mỹ Lam, chồng cô nhờ tôi chuyển lời là nhanh chóng tới gặp cậu ấy, nếu xô không chịu gặp người, tôi sẽ rút ống thở của ông nhà!" Tên vệ sĩ bước ra nói.
Nhớ like và bình luận nha!!!
Nếu các bạn muốn đọc các mẫu truyện ngược thì hãy ủng hộ truyện:" Những Câu Truyện Ngược Ngắn" nha!!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.