Về tới nhà thì cũng đã khuya, do Phương Chi cứ đòi đi xem phim, mua sắm, ăn khuya rồi mới về nhà.
Khi mở cửa ra, Mỹ Lam đang trên ghế sofa khi thấy anh cô liền bước tới chỗ anh giúp anh cất áo khoác rồi hỏi hỏi anh bằng cái giọng khàn khàn như vừa mới khóc , lúc này mắt cô đỏ ửng sưng húp:" Cậu chủ đã về, cậu có muốn ăn tối không tôi hâm lại thức ăn cho cậu."
Hai từ'Cậu chủ' nghe thật xa lạ và lạnh lùng, anh khẽ nhíu mày. Sao chứ? Cô ta cũng chịu nhận mình là người hầu! Được thôi! Mỹ Lam à cô nhớ diễn nhập tâm vào.
Cảnh Sâm vẫn còn chìm vào suy nghĩ của mình nên đứng yên bất động. Ả Phương Chi thấy thế mới trừng mắt với Mỹ Lam, nói:" Chính tôi đã ăn bên ngoài rồi! Cô đem đổ hết những thức ăn khó ăn đó đi! Kinh tởm chết đi được."
Rồi ả ta lại dịu dàng nhìn Cảnh Sâm nói:"Sâm à! Chúng ta lên lầu đi!"
Cảnh Sâm chả nói gì cứ thế để Phương Chi kéo tay đi lên đầu. Còn Mỹ Lam bước vào bếp nhìn những món thức ăn trên bàn. Thật thịnh soạn, những món này đều là những món anh thích. Nhưng rất tiếc là anh không muốn ăn.
Cô biết từ sáng đến giờ anh chưa bỏ miệng cái gì cả, vì anh rất kén ăn, nhưng cuối cùng anh thà đói chứ cũng không ăn thức ăn cô nấu.
Cô buồn bã, mệt mỏi cất thức ăn vào hộp rồi bỏ vào tủ lạnh. Sau khi dọn dẹp xong cô pha một ly sữa nóng cho anh. Nó nóng đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-coi-em-la-ke-xen-vao-cuoc-tinh-cua-anh-va-co-ay/1722077/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.