Mỹ Lam cảm thấy như mình vừa được nghe một án tử. Cô dường như chỉ biết ngồi yên như người mất hồn. Bây giờ người anh yêu đã trở về rồi, có khi nào anh bỏ cô không, anh sẽ ly hôn với cô? Anh sẽ đuổi cô đi.....Hàn ngàn câu hỏi xuất hiện trong đầu cô.
Cảnh Sâm thấy cô không trả lời, cũng chả có một hành động nào khác ngoài tư thế ngồi im dưới sàn.
Anh phun ra hai chữ, rồi bước đi ra ngoài:"Vô vị."
Anh bước lên lầu, thay một bộ đồ dễ chịu, lấy một điếu thuốc ra, đúng ngoài ban công. Hút từng ngụm từng ngụm, rồi thở ra những ngụm khói trắng xóa, che mờ đi khuôn mặt u buồn, phức tạp của anh.
Sáng hôm sau, anh không có tâm trạng ăn uống nên chỉ kêu dì Phương đem đồ ăm cho Mỹ Lam rồi đi ra ngoài.
Nơi đầu tiên khi anh ra ngoài là khách sạn của Phương Chi ở. Anh gõ cửa kêu ả ta.
Phương Chi lúc này đang mặc một bộ đồ ngủ mỏng, ngắn vì hôm qua có dây dưa với một thổ hào.
Ả ta đang ngủ ngon lành, bị tiếng gì cửa làm tỉnh giấc, ả khó chịu định mở cửa mắng. Nhưng ả khựng lại một chút.
Ả thay một bộ đồ giản dị, đánh răng rửa mặt xong, ả đáng một lớp phấn màu bạc đen lên dưới đôi mắt, lấy phấn mắt màu trẳng, phủ nhẹ lên môi, hên là hôm qua ả không dưỡng môi nên môi cũng khá nức nẻ.
Anh nhanh chóng ra mở cửa, làm bộ mặt ngạc nhiên:"Ôi! Là anh sao, sao giờ này anh đã tới rồi. Em còn tưởng là nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-coi-em-la-ke-xen-vao-cuoc-tinh-cua-anh-va-co-ay/1722068/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.