"Cô sao không chóng đối lại?" Thấy Mỹ Lam vẫn im lặng Vũ Minh hỏi tiếp.
"Vì...Tại..." Cô dường như không biết trả lời thế nào, đúng hơn là không thể trả lời.
"Vì cô yêu cậu ta đúng không, ấp úng cái gì. Nhìn cô là tôi đủ biết rồi." Vũ Minh thấy cô ấp úng, khó chịu nói luôn.
"Anh biết không? Yêu có lẽ là không sai, nhưng sai là mình yêu sai người. Yêu một người không có cảm giác với mình, yêu một người muốn mình chết hay biến khỏi mắt người đó, yêu một người lúc nào cũng đánh đập mình lúc nào cũng coi mình là người thứ ba." Càng nói cô càng đau, nhưng không nói cô còn đau hơn.
"Haizzz được rồi, không nói nữa qua chủ đề khác đi." Anh chỉ muốn an ủi cô thôi ai ngờ....Càng nói càng khóc.
"Lát nữa có người sẽ gọi điện cho cô, nên cô chỉ cần bật loa ngoài cho tôi nghe và tôi nói gì cô phải nói theo." Anh lập tức chuyển chủ đề, nhờ vả cô.
Đúng một lát sau"Reng....Reng"
Cô khá là bất ngờ người gọi là Mộc Nhi mà. Cô nhanh chóng bật loa ngoài:"Alo, Mộc Nhi."
"Mỹ Lam của tôi ơi, cậu bị bệnh mà đi đâu vậy. Mình qua nhà tìm cậu mà dì Phương nói cậu đi ra ngoài rồi. Cậu đang ở đâu vậy? Mình có chuyện muốn nói cho cậu này." Mộc Nhi đang đứng trước cổng nhà Cảnh Sâm để gọi xe.
"À...Mình đang ở....quán cafe cũ này, cậu tới đây gặp mình đi." Vì Vũ Minh dừng xe trước quán Mộc Cảnh nên cô biết hắn ta muốn cô và Mộc Nhi gặp mặt ở đây.
Khoảng Mười Phút Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-coi-em-la-ke-xen-vao-cuoc-tinh-cua-anh-va-co-ay/1722050/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.