Cô cố gắng bước dậy, đúng vậy, những người phụ nữ ở ngoài kia sẽ làm anh hài lòng hơn cô, sẽ ngoan hơn cô, biết điều hơn cô. Đúng vậy, tại sao mình phải khóc, tại sao tim lại phải đau vậy, cô cười khổ bước ra ngoài.
Cảnh Sâm nhíu mày, lại khóc, đúng là người vô dụng.
Sáng hôm sau, Cảnh Sâm ăn mặc chỉnh chu bước xuống nhà, vào bếp nhưng chỉ thấy dì Phương đang đứng đó làm thức ăn:"Cô ta đâu?"
Dì Phương nhanh chóng đáp:"Thưa cậu chủ, Mỹ Lam sáng sớm đã ra ngoài mua thức ăn để tối nay nấu bữa tối cho lão gia rồi ạ, còn đây là thức ăn lúc sáng Mỹ Lam làm lúc sáng trước khi đi." Bà nói xong đặt dĩa bò bít tết tới trước mặt cậu.
Anh không nói gì chỉ cuối đầu ăn. Ăn xong, anh ngồi trong phòng khách bấm điện thoại, ngồi đợi lâu nhưng chưa thấy cô về. Anh cầm chìa khóa xe bước ra cổng, đi làm.
Đi trên đường đến công ty, dừng đèn đỏ, anh nhìn vào lề đường, lọt vào mắt anh là đôi nam nữ đang xách đồ cho nhau bước ra từ quán cafe, hai người đó không ai khác là Lâm Mỹ Lam và Mặc Nam Hoàng chủ tịch của tập đoàn Mặc thi.
Lúc sáng Mỹ Lam đi mua thức ăn trong siêu thị thì vô tình gặp lại Nam Hoàng. Nam Hoàng bước lại chỗ cô:"Em đi mua thức ăn sao?"
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi xanh lam nhạt và quần tây, anh vào siêu thị nhưng anh không cầm gì cả. Cô hỏi:"Anh cũng mua đồ ở đây sao, sao anh không mau gì hết vậy?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-coi-em-la-ke-xen-vao-cuoc-tinh-cua-anh-va-co-ay/1722032/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.