Lộn xộn trong phòng tắm chứ sô pha thì không được làm rộn.
Hoa tường vi diễm lệ kết thành chùm rực rỡ, lá xanh như giọt nước ngưng đọng trong veo.
Rắn nhỏ lướt giữa cụm hoa, xanh và đỏ tôn nhau lên càng thêm đẹp đẽ.
Lộ Thức Thanh gối trán mình lên chiếc gối đầu, bàn tay đeo chiếc nhẫn đuôi siết chặt ga giường, siết mạnh đến nỗi tái xanh cả, mãi lát sau cậu mới nức nở vang lên tiếng thở dốc không thông.
Dường như Dung Tự yêu thiết tha hình xăm của cậu, từ lúc bắt đầu đã cẩn thận hôn lên từng li từng tí, đến phút cuối, hắn bắt đầu cắn vào, để lại từng dấu ấn màu đỏ.
Lộ Thức Thanh cảm giác vai phải mình sắp bị cắn rách da. Cậu cố nghiêng đầu qua, muốn ngăn Dung Tự lại.
Nhưng vừa nghiêng thì đã bị Dung Tự vịn cằm hôn.
Hai người dần thích ứng với bóng đêm, Dung Tự luồn năm ngón tay của mình vào bàn tay đang nắm chặt ga giường của Lộ Thức Thanh, đan chặt vào. Hắn mổ lên môi câu rồi thấp giọng hỏi: “Muốn nói gì vậy? Nhẹ chút sao?”
Giọt lệ nơi đuôi mắt Lộ Thức Thanh rơi xuống chạm vào mu bàn tay, cậu cắn Dung Tự thật mạnh, vừa thở dốc vừa nói: “Ra ngoài một chút.”
Ấy thế mà Dung Tự chỉ cười, bàn tay để không của hắn nắm lấy tay Lộ Thức Thanh, để bàn tay cậu xòe ra, ấn bàn tay ấy lên vòng eo mảnh dẻ của cậu. Hắn hôn từ gáy cậu rồi dần lan đến xương cánh bướm sau lưng.
Cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-co-hoc-hu/3517659/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.