Tương lai tươi sáng rực rỡ em ấy vốn nên được sưởi ấm.
Lộ Thức Thanh đỏ bừng mặt mày đi xuống lầu.
Dung Tự chờ “sinh lực” bớt “tràn trề” mới ra vẻ rất gì này và nọ xuống lầu.
Lộ Thức Thanh không dám ăn sủi cảo nữa, cậu ngồi đó ôm nước mật ong uống suốt. Liếc thấy Dung Tự đi xuống, cậu chỉ ước mình có thể vùi đầu luôn vô ly, hoàn toàn không dám nhìn hắn nữa.
Sự lúng túng giữa hai người kéo dài cả ngày - chủ yếu là Lộ Thức Thanh xấu hổ, hễ Dung Tự muốn lại gần giải thích chuyện xảy đến bất ngờ vào buổi sáng là cậu lại cuống quýt trốn tới cạnh Ngụy Lễ Chi.
Ngụy Lễ Chi còn tưởng Dung Tự ăn hiếp người ta, bà lập tức dùng ánh mặt dọa lui người.
Dung Tự đau đầu quá mà.
Bên ngoài đổ tuyết, cũng không thể ra ngoài. Lộ Thức Thanh xem TV với Ngụy Lễ Chi cho qua thời giờ, chẳng mấy chốc đã tới chiều, bắt đầu lo cơm tất niên.
Ngụy Lễ Chi định bụng trổ tài nấu món mới học, bà đi vào bếp kêu Dung Trạch chuẩn bị thức ăn giúp mình.
Lộ Thức Thanh cũng đứng lên đi vào nhà vệ sinh ở lầu 1.
Đến lúc bước ra, cậu đi tới bồn rửa tay thì Dung Tự mất dạng đã lâu không biết chui ra từ chỗ nào nữa, hắn cười híp mắt chặn cậu lại.
Lộ Thức Thanh dựng hết cả tai, cậu cúi đầu toan chui qua cánh tay hắn.
Dung Tự giữ người lại: “Em chạy gì chứ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-co-hoc-hu/3516647/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.