Tôi chỉ tặng hoa hồng thôi theo đuổi hồi nào chứ?
Đậu Trạc nhắn riêng: [Ông bệnh hả?!]
Dung Tự lười nhác ngồi vào xe cho kịp chuyến bay, hắn gõ mấy chữ trả lời.
[Tu: Ông nói xem thao tác này có thần thánh không?]
Đậu Trạc: “...”
Thần, mà điều thần kinh.
[Đậu Trạc: Châu Phó bảo vệ Thức Thanh như bảo vệ con ngươi ấy, ông kéo anh ta vào làm quân sư cho mình? Ông muốn phóng ngược đường tới vậy luôn à?]
[Tu: Vậy ông cảm thấy Châu Phó sẽ nói chuyện tôi tạo nhóm bày mưu vạch kế cho Thức Thanh biết à?]
Đậu Trạc gõ mạnh vào màn hình: [Đó là tất nhiên, chắc chắn Châu Phó sẽ…]
Mới gõ được bằng này, Đậu Trạc đã khựng lại. Hình như y nghĩ thông gì đó mà không chút nao núng xóa chữ trong khung chat đi, đổi thành: [Ngả ngớn vẫn là ông hơn.]
[Tu: Quá khen.]
Đậu Trạc: “...”
Ai khen ông hả?!
***
Trên xe.
Châu Phó đơ mặt nhìn Dung Tự gửi tin trong nhóm, ánh mắt ngày một tối dần, âm u như sắp nhỏ nước tới nơi vậy.
Lộ Thức Thanh ấp ủ mãi, thật sự không thể để đầu óc mình trống không nổi. Cậu vừa mở mắt ra thì đã bị ánh mắt đó của Châu Phó dọa sợ.
“Anh Châu, sao vậy?”
Châu Phó à một tiếng, anh ta gửi (giơ ngón tay cái x2 chúc bạn thành công.jpg) vào nhóm Quân sư đầu chó cũng là quân sư, sau đó cài đặt chế độ “miễn làm phiền” rồi ấn tắt màn hình, lộ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-co-hoc-hu/3505389/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.