“Xin lỗi.” Lộ Thức Thanh cuống quýt xin lỗi thật thành thạo, “Giờ tôi đang đi ăn ngoài phố với… bạn.”
Dung Tự lại mỉm cười: “Vừa khéo tôi cũng chưa ăn gì, cho tôi theo với.”
Lộ Thức Thanh ngập ngừng nhìn Trình Nhất Chiêu.
Trình Nhất Chiêu còn đang nghiêm túc gọi món, vừa ngước lên nhìn thì thắc mắc: “Sao vậy Lộ lão sư?”
Lộ Thức Thanh có hơi khó xử: “Đúng lúc tôi tôi có người bạn gần đây, có thể…”
Trình Nhất Chiêu là người dạn dĩ, Lộ Thức Thanh chưa nói hết thì cậu ta đã hiểu: “Được đó được đó, thêm một người còn có thể gọi thêm hai món nữa.”
Lộ Thức Thanh thở phào, cậu cúp máy rồi gửi định vị sang cho Dung Tự.
Trình Nhất Chiêu hỏi: “Chúng ta còn gọi cá nấu chua không?”
Lộ Thức Thanh gật đầu.
Dung Tự thích ăn chua.
Trình Nhất Chiêu nhanh chóng gọi xong các món, cậu chàng hớn hở rót trà cho Lộ Thức Thanh: “Lần trước ghi hình ở đài Dâu Tây chỉ thoáng trông thấy Lộ lão sư từ xa, lúc đó mọi người đang ghi hình tuyên truyền “Trường An Ý” nhỉ?”
Lộ Thức Thanh: “Ừm.”
Trình Nhất Chiêu cũng đã quen với sự lạnh lùng của Lộ Thức Thanh, một người cũng có thể nói hết cả ngày.
Nói chuyện linh tinh hồi lâu, Trình Nhất Chiêu như sực nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, bạn Lộ lão sư đến đây là ai vậy?”
Lộ Thức Thanh lơ đễnh uống hớp nước, mắt vẫn luôn nhìn ra cửa, thuận miệng nói: “Là người hợp tác cùng đoàn phim lúc trước.”
Trình Nhất Chiêu vừa nhớ tới người trong đoàn “Trường An Ý” thì khóe môi đang cười thoáng cứng đờ.
Lúc trước bấm quẻ có thấy sẽ có người quấy phá bộ phim đó, Hứa Tri Minh là một, trong đó người trực tiếp khiến bộ phim không có cơ hội lên sóng - Đại Ma Đầu…
Dung Tự.
Trình Nhất Chiêu lập tức tái mặt, cậu ta giấu đi nỗi sợ, rót nước uống cạn nửa ly.
Ha ha ha không thể nào đâu ha.
Dung Tự bộn bề công việc, rảnh đâu mà chạy tới…
Cửa phòng riêng bị đẩy ra, Dung Tự mặc áo khoác dài màu đen sải bước đi vào y hệt sát thủ đang tới làm nhiệm vụ vậy. Bàn tay khớp xương rõ ràng của hắn kéo nhẹ chiếc khẩu trang xuống, để lộ khuôn mặt anh tuấn sắc nét.
Trình Nhất Chiêu: “...”
Không phải tới rồi đó sao?!
Suýt nữa Trình Nhất Chiêu đã chui tọt xuống gầm bàn.
Ông phật này mới là người xung khắc bát tự với mình thiệt nè trời ơiiiiiii!
Đại Ma Đầu họ Dung tên Tự khí thế lạnh lùng bước lên sân khấu. Hắn lạnh lẽo quét mắt nhìn cậu chàng đang ngồi đối diện Lộ Thức Thanh, lạnh lùng ngầu lòi như sắp giải quyết người này ngay tại chỗ.
Trình Nhất Chiêu lại bắt đầu lên cơn “bát tự không hợp”, sau lưng tê rần, hít thở không thông.
A di đà phật vô lượng thiên tôn Amen.
Lộ Thức Thanh vui mừng kêu: “Dung lão sư tới rồi.”
Dung lão sư ngoài cười trong không cười đi tới trước, tiện tay đưa cá chiên giòn vị cay cho Lộ Thức Thanh.
Phòng riêng kê là bàn vuông, ban đầu Lộ Thức Thanh ngồi đối diện với Trình Nhất Chiêu. Dung Tự tới thì ánh mắt thoáng nhìn vị trí bên cạnh, ý là em qua đó đi.
Lộ Thức Thanh không hiểu gì nhưng vẫn ngoan ngoãn nhích chỗ ngồi.
Dung Tự nhanh chóng thoải mái ngồi xuống đối mặt với Trình Nhất Chiêu, ánh mắt phóng vèo vèo sang như phóng dao, trên mặt vẫn là nụ cười: “Trình lão sư, ngưỡng mộ đã lâu, phim của cậu tôi xem cả rồi, diễn xuất không tệ.”
Trình Nhất Chiêu: “...”
Câu này là lời khách sáo rất hay dùng trong giới nhưng phát ra từ miệng Đại Ma Đầu thì lại làm Trình Nhất Chiêu sởn gai ốc.
“Cám ơn Dung lão sư đã khen.” Trình Nhất Chiêu căng cứng cả người, lúng túng nói: “Dung lão sư gọi tên tôi là được rồi.”
Dung Tự gác chân cười với cậu ta: “Sao Trình lão sư lại quen biết Thức Thanh nhà chúng tôi thế?”
Trình Nhất Chiêu sửng sốt.
Thức Thanh… nhà chúng tôi?
Thức Thanh nhà Dung Tự đang cầm cá chiên ăn, hoàn toàn không nhìn ra vẻ hùng hổ dọa người của hắn, còn thấy hai người qua lại thân thiết nữa.
Nghe thấy câu này, Lộ Thức Thanh sợ Trình Nhất Chiêu lại nói hớ, cậu vội tiếp lời: “Nhất Chiêu ký hợp đồng với Tinh Trần rồi, trước đó có dùng cơm chung ở công ty, nên, nên quen nhau.”
Dung Tự cười híp mắt: “Ồ, là vậy sao?”
Bàn tay cầm chiếc ly lại siết chặt, siết tới nỗi móng tay tái nhợt.
Vậy mà còn gọi là “Nhất Chiêu” luôn?!
Lộ Thức Thanh còn chưa kêu tên mình kìa!
Đầu Dung Tự ong ong.
Khí thế Đại Ma Vương càng mạnh.
Trình Nhất Chiêu khó nhọc nuốt ngụm nước bọt, cậu ta cứ cảm thấy toàn thân người đối diện như phủ lớp sát khí u ám đen thui, khí thế đó như thể sắp lấy đũa xiên chết cậu ta rồi nuốt trọng.
Trình Nhất Chiêu sợ hãi, cậu ta lén nhích sang bên, muốn gần Ngôi sao may mắn một chút.
Dung Tự híp mắt.
Trình Nhất Chiêu lập tức ngồi về chỗ cũ, ngay ngắn nghiêm chỉnh, chỉ còn thiếu điều đứng nghiêm nữa thôi.
Lúc trước khi Lộ Thức Thanh theo idol, fans đều gọi Trình Nhất Chiêu là “Nhất Chiêu”, mới nãy là thuận miệng gọi chứ chẳng hề nghĩ gì nhiều.
Cứ như vậy một chốc, thức ăn được bê lên từng món.
Cá nấu chua bưng tới, Lộ Thức Thanh còn có ý dịch chỗ ngồi để phục vụ đặt trước mặt Dung Tự.
“Nghe nói cá nấu chua ở nhà hàng này ngon lắm.” Lộ Thức Thanh gọi, “Không phải Dung lão sư thích vị chua sao? Có thể thử đó.”
Dung Tự: “...”
Trình Nhất Chiêu thận trọng hùa theo: “Đúng vậy đúng vậy, Dung lão sư thử đi.”
Dung Tự nghiến răng nghiến lợi gắp một đũa.
Phì.
Chua chết luôn.
Lộ Thức Thanh khó xử ngồi giữa hai bên “đầu tường”, đối với bản mệnh của mình thì có chút lấy lòng khó nói, cậu háo hức hỏi hắn: “Sao rồi?”
Dung Tự lộ ra nụ cười: “Cũng không tệ, em thử xem.”
Lộ Thức Thanh gắp một đũa, đôi mắt cong lên: “Ừa, đúng là ngon ghê.”
Ngoài mặt Dung Tự mang theo nụ cười nho nhã lịch thiệp, hắn ung dung hỏi: “Em thích cá nấu chua hay cá chiên giòn cay cay hơn?”
Lộ Thức Thanh không nghe được bẫy rập trong câu này, cậu còn thưởng thức kĩ lưỡng. Ban đầu định nói là cá chiên cơ mà nghĩ tới Dung Tự thích mấy có vị chua thì thuận theo hắn.
“Cá nấu chua.”
Dung Tự lại uống ừng ực hết nửa ly nước.
Một miếng cá nấu chua một ly nước cộng thêm cơn giận không chỗ trút ứ hự một bụng, vậy là Dung Tự no cành hông.
Trúc trắc gập ghềnh mấp mô nhấp nhô phập phồng ăn xong bữa cơm, Lộ Thức Thanh ăn phát mê, còn Dung Tự với Trình Nhất Chiêu, người thì uống bụng nước kẻ nơm nớp lo sợ chỉ dám gắp cọng hành, ăn không no xíu nào.
Sau khi thanh toán, Dung Tự cười híp mắt hỏi: “Hai người còn sắp xếp gì nữa vậy?”
Trình Nhất Chiêu làm gì còn dám sắp xếp, cậu chàng cuống cuồng kêu: “Không không có mà! Không có gì hết! Tôi chỉ là muốn mời Lộ lão sư ăn bữa cơm thôi. Mai tôi đi thử vai rồi, phải, phải về chuẩn bị.”
Dung Tự gật đầu.
Rất biết điều.
Lộ Thức Thanh không biết điều gật đầu: “Vậy tôi đưa cậu về.”
Dung Tự: “...”
Rốp.
Dung Tự cắn nát viên kẹo bạc hà mình mới nhét vào miệng.
Sau khi ba người tới bãi đỗ tìm xe, Dung Tự ỷ mình chân dài sải bước đi tới giành chui vào ghế phó lái trước Trình Nhất Chiêu mấy bước.
Trình Nhất Chiêu: “...”
Dung lão sư là người rất giỏi khống chế cảm xúc, dù là Lộ Thức Thanh đòi đưa người đàn ông khác về nhà ngay trước mặt mình thì hắn vẫn có thể nhịn. Mãi đến khi ổn định chỗ ngồi, tầm mắt vừa liếc tới chỗ tấm che nắng thì vẻ mặt sai trái ngay.
Lộ Thức Thanh thắt dây an toàn xong, đang định khởi động xe thì Dung Tự chợt hỏi: “Sticker của tôi đâu rồi?”
Nói xong thì phóng ánh mắt bén như dao về phía Trình Nhất Chiêu ngồi ở ghế sau qua kính chiếu hậu.
Trình Nhất Chiêu sợ tội suýt nữa đã muốn nhảy ra khỏi xe, cậu chàng nhìn đi chỗ khác, không dám giao lưu ánh mắt với hắn tiếp.
Lộ Thức Thanh ho một tiếng, cậu nói nhỏ: “Lần, lần trước đi rửa xe, hình như rửa trôi rồi.”
Dung Tự suýt đã bị cái cớ sứt sẹo này chọc tức phải bật cười.
Nhà ai rửa xe mà rửa lên trên tấm chắn ánh nắng?
Lộ Thức Thanh vô cớ thấy nhột, cậu lái xe đến tiểu khu của Trình Nhất Chiêu.
Trình Nhất Chiêu gần như bò lăn bò càng chui ra khỏi xe, chỉ sợ chậm một bước thì Đại Ma Đầu sẽ trộn gỏi mình luôn: “À ừm, Lộ lão sư, Dung lão sư, tạm biệt.”
Lộ Thức Thanh bye bye cậu ta.
Dung Tự cũng nở nụ cười hiền hòa: “Tạm biệt, lần sau lại ăn bữa cơm với Nhất Chiêu lão sư nhé.”
Hai chữ “Nhất Chiêu” nghe như nghiến răng nghiến lợi.
Trình Nhất Chiêu nhũn giò vội chạy biến.
Lườm nguýt đuổi “tình địch trong suy nghĩ đi”, Dung Tự chuẩn bị trộn gỏi Lộ Thức Thanh.
Dù Lộ Thức Thanh có ngốc hơn nữa cũng cũng thấy được địch ý Dung Tự đối với Trình Nhất Chiêu. Cậu căng dây thần kinh, ngay lúc Dung Tự u ám xoay người lại định nói chuyện thì đột nhiên từng chữ ầm ầm bay ra tỏ rõ sự quyết tâm.
“Tôi với cậu ấy không có gì hết thật đó!”
Dung Tự ngớ người.
“Cậu ta là một người bạn bình thường.” Lộ Thức Thanh vội vàng giải thích, nói năng lộn xộn cả lên, “Chúng tôi chỉ, chỉ có ăn chung nhau có bữa cơm này, còn lại không có gì hết á.”
… Đã không đánh bảng cũng không điểm danh siêu thoại càng không vung tiền tiếp ứng cho người ta.
Cậu chỉ mắc phải sai lầm là ghé đầu tường liếc mắt nhìn ra bên ngoài mà bất kỳ tộc dân nào thuộc bộ lạc đu idol cũng mắc phải mà thôi.
Trình Nhất Chiêu chỉ là đầu tường “gặp dịp thì chơi”.
Bản mệnh tình yêu đích thực mãi mãi là Dung Tự.
Mấy lời định để hỏi tội Dung Tự nuốt trở vào, tâm tình tồi tệ suốt cả ngày hôm nay bay biến sạch chỉ trong tích tắc, con tim cũng chậm rãi tăng nhanh nhịp đập.
Khóe môi bí mật cong thành một vòng cung, Dung Tự cố đanh mặt mới khiến mình không cười ra tiếng.
“Khụ.” Dung Tự tỏ ra nguy hiểm lại làm như không có gì mà hỏi, “Em giải thích chuyện này với tôi làm gì vậy?”
Bọn họ đã xác định quan hệ đâu.
Lộ Thức Thanh dè dặt: “Tôi tôi còn tưởng anh giận.”
Khóe môi của Dung Tự sắp tét tới mang tai luôn rồi nhưng hắn vẫn kiên cường tỏ ra thản nhiên: “Tôi giận cái gì chứ? Em có bạn mới, nhút nhát thành cởi mở, tôi vui còn không kịp đấy.”
“Thật không?”
Dung Tự cười híp mắt: “Ừ.”
Con tim treo lửng lơ của Lộ Thức Thanh rốt cuộc cũng được thả xuống.
Dung Tự lại hỏi: “Thế tóm lại sticker là chuyện thế nào vậy, còn có ai từng ngồi ghế phó lái của em à?”
Lộ Thức Thanh nghẹn lại, thấy mình tránh không khỏi câu hỏi đó thì đành phải thật thà trả lời: “Mấy hôm trước Tạ Hành Lan có ngồi một lần.”
Radar tình địch của Dung Tự lại bắt đầu kêu tít tít, hắn lại híp mắt.
Mang trên mình danh phận anh kế còn can thiệp vào chuyện em kế mình có quen bạn trai hay không à?
Lộ Thức Thanh lái xe ổn định về tới nhà.
Vừa định xuống xe thì Dung Tự chợt bảo: “Ở đây đợi tôi một chút.”
Lộ Thức Thanh ù ù cạc cạc.
Dung Tự xuống xe, chốc sau đã vòng về, trong tay hắn còn cầm cả xấp sticker. Không hề nao núng thế như chẻ tre, hắn dùng tốc độ và khí thế khi dán tờ rơi mà dán sticker bẹp bẹp lên tấm chắn ánh nắng.
Dán mặt phải xong rồi thì đến mặt trái, mặt trái dán xong rồi thì đến mặt trước cũng dán mấy cái.
Lộ Thức Thanh: “...”
Nhìn ghế phó lái dần bị “Dung Tự wink” bao vây, Lộ Thức Thanh thử ngăn lại: “Dung lão sư…”
Bẹp.
Dung Tự mắt điếc tai ngơ, hắn chụp tay Lộ Thức Thanh, dán một tờ lên mu bàn tay cậu.
Lộ Thức Thanh: “...”
Được thôi.
***
Sau khi quay về, Dung Tự phải tập trung vào chương trình livestream nọ, có thể nghỉ ngơi ở nhà ít hôm. Cuối cùng Lộ Thức Thanh cũng khỏi phải ăn cơm dinh dưỡng mà mình không thích nữa, cả ngày nhảy chân sáo chạy sang nhà Dung Tự ăn ké.
Chẳng mấy chốc, “Trường An Ý” lên sóng lần đầu tiên.
Rất nhiều khán giả đã chờ bên máy tính từ lâu, giờ đang ra sức load mới. Cuối cùng đúng 8 giờ tối, đúng giờ xem được 4 tập đầu tiên.
Thật ra thì 2 tập đầu của Trường An Ý là phó bản nhỏ. Do cấm quân kinh thành bị giết, Tuân Hành Chu phụng mệnh truy tra dẫn dắt cốt truyện, máy quay lia ngang qua kinh thành phồn hoa, từng nhân vật xuất hiện nối tiếp nhau.
Phim của đạo diễn Lý tất nhiên là sản phẩm chất lượng, ngôn ngữ hình ảnh và ống kính có khuynh hướng điện ảnh hơn cả phim điện ảnh.
Màn bình luận spam điên cuồng.
[Á á á mị tới rồi!!]
[Tui bắt đầu chờ Trường An Ý từ năm 08 kìa hu hu you biết tui chờ đợi khổ sở thế nào không?]
[Dung Tự—! Cuối cùng Dung Tự cũng quay phim cổ trang lại rồi! Đoạn này đoạn này diễn bằng mắt y chang nhìn đống rác luôn á á á mị chớt đây!]
Theo nguyên tác, danh tiếng của Triệu Trác khen chê có cả. Có độc giả cảm thấy y quá đỗi lạnh lùng vô tình, thủ đoạn cứng rắn không để ai uy hiếp áp chế. Cũng vì phong cách làm việc đó của hắn mà chết không biết bao nhiêu người. Có người cảm thấy mới mẻ sống động, khác hẳn nhân vật chính lo trước lo sau trong những câu chuyện khác.
Tướng quân chinh chiến sa trường thì phải sát phạt quyết đoán như vậy.
Sau khi vai Triệu Trác mày kiếm mắt sáng đẹp trai còn lạnh lùng của Dung Tự xuất hiện, có không ít khán giả vốn không có cảm giác vì với Triệu Trác lưỡng lự hồi lâu rồi âm thầm phản chiến.
[Tuy bình thường Dung Tự rất là chó nhưng thật sự kĩ năng diễn xuất ngon lành, không nhìn ra dấu vết đang diễn, cứ như sinh ra thì hắn đã là Triệu Trác vậy…]
[Nghỉ mắng Dung Tự trong 10p.]
[Đu Dung Tự lâu vậy rồi, xém quên luôn hắn cũng là trai đẹp.]
Cùng với sự thảo luận của khán giả, cốt truyện dần đi đến cao trào của phó bản nhỏ này.
… Triệu Trầm Tầm đã xuất hiện.
Kiếm linh trong “Cửu Trùng truyện” đã đi sâu vào lòng người, có không ít khán giả cảm thấy Lộ Thức Thanh còn quá trẻ, có thể sẽ không làm chủ được nhân vật phức tạp như Triệu Trầm Tầm.
Mãi đến khi Triệu Trầm Tầm xuất hiện trong cảnh đầu tiên ở quán rượu, hắn khẽ híp mắt ngoan ngoãn nhìn ra, nhất cử nhất động đều là vẻ quý giá của kẻ quen sống trong nhung lụa.
… Cho người ta cảm giác khác hắn kiếm linh trong “Cửu Trùng truyện”.
Số lượng bình luận đột nhiên tăng vọt.
[Má nó! Đóa hoa cao lãnh vậy mà cũng cười nữa hả?]
[Ghét ghê cười lên thấy ngoan ghê á]
[A a a Lộ Thức Thanh Lộ Thức Thanh!]
[Được của ló, mới nãy tôi lo nhìn Tuân Hành Chu không, chỉ là liếc thấy trong góc có người nhàn nhã ngồi đó. Tưởng đâu bị lỗi rồi, không ngờ là Triệu Trầm Tầm.]
[Diễn xuất ngon quá, đối diễn với Đậu Trạc mà không bị thoát diễn.]
[Kiểu chào sân này độc lạ nha.]
Giai đoạn đầu, hình tượng của Triệu Trầm Tầm vẫn luôn là ngây thơ ngoan ngoãn, khác hẳn kiếm linh trước đó. Khán giả đã quen với một Lộ Thức Thanh lạnh lùng xa cách, chợt thấy cậu hoạt bát sáng sủa như vậy thì có hơi không quen.
Cuối tập hai, huynh đệ họ Triệu lần đầu gặp nhau.
Triệu Trác mặt lạnh lòng cũng lạnh, chỉ lộ ra chút ấm áp hiếm hoi với người đệ đệ này.
Triệu Trầm Tầm nhìn ca ca mình, trong mắt toàn là ánh sáng, hắn còn kéo tay áo Triệu Trác làm nũng, nghiễm nhiên đó là một người đệ đệ dựa dẫm hết mực vào huynh trưởng mình.
Khán giả bùi ngùi, thấy toi rồi.
[Khum biết sao tự nhiên tui lộ ra nụ cười yêu chiều của bà dì.]
[Trong mắt Triệu Trầm Tầm, thật ý toàn là vẻ đáng yêu không thèm che đậy luôn á. Cuối cùng tao cũng hiểu sao khúc cuối hắn lại phát điên vì bị Triệu Trác vứt bỏ rồi.] - (Bình luận bị nghi ngờ spoil phim, đã bị người quản lý che lại.)
[Ngoan chít đi được, mị cũng muốn Triệu Trầm Tầm kêu ca ca, hu hu hu!]
Khán giả xem phim sôi nổi vô cùng, hot search ngày đầu lên sóng “Trường An Ý” cũng vọt lên đều đều.
Dung Tự làm cơm xong thì hot search đã vọt tới no1.
Lộ Thức Thanh đang xem di động trước bàn ăn, thấy hot search khen lên đến no1 thì thấy hơi ngứa ngáy trong lòng.
Rất muốn xem cốt truyện của Dung Tự.
Dung Tự bê thức ăn lên, thấy cậu xoắn xuýt cắn móng tay thì nhướng mày: “Bé ngoan, món khai vị của chúng ta có hơi cứng, em đừng ăn no đó.”
Lộ Thức Thanh: “...”
Lộ Thức Thanh lúng túng nhả món khai vị - móng tay ra, đứng lên bê thức ăn giúp hắn.
“Không cần, em ngồi ăn là được rồi.”
Ngày nào Lộ Thức Thanh cũng ăn ké, cậu không hề cảm thấy việc Dung Tự nấu ăn là chuyện hiển nhiên mà trái lại càng lúc lại càng thấy bất an. Cậu cầm đũa lên suy nghĩ rồi đưa ra đề nghị: “Hay tôi cũng học nấu ăn nha.”
Dung Tự buồn cười: “Thiếu gia, em không có việc gì làm à mà đi học nấu ăn, mùi dầu mùi khói dễ sặc lắm.”
Lộ Thức Thanh ngập ngừng: “Nhưng mà anh biết nấu ăn…”
“Đúng vậy, tôi đã biết nấu ăn rồi thì em còn muốn học làm gì?”
Lộ Thức Thanh cứ có cảm giác logic này sai sai, cũng đâu phải hai người sẽ luôn ở cạnh với nhau. Nhưng mà Dung Tự nói nghe hiển nhiên lắm, cậu chỉ đành gác lại suy nghĩ đó.
Trong lúc ăn, Dung Tự trò chuyện với cậu: “Tốt nhất em đừng xem trước “Trường An Ý”, đợi tối mốt livestream sẽ có tiết mục reaction, tới chừng đó xem phản ứng sẽ thật hơn.”
Lộ Thức Thanh có chút ngượng nghịu: “Vậy, vậy tôi xem trước một tập đặng chuẩn bị có được không?”
Dung Tự bật cười: “Chuẩn bị cái gì chứ? Khán giả thích xem chúng ta xấu hổ nhất.”
Lộ Thức Thanh: “...”
Lộ Thức Thanh lại bắt đầu thấy sợ.
Các mục của chương trình giải trí livestream “Suỵt bạn đừng nói” quy hoạch rõ ràng hơn hẳn năm trước, đã không còn chỉ livestream chuyện thường ngày nữa. Dù sao xem mãi khán giả cũng sẽ thấy nhàm.
Tổ tiết mục cố ý thuê chỗ, sắp xếp các hạng mục trò chơi, lấp kín thời gian livestream.
Ban đầu Lộ Thức Thanh định ở nhà xem livestream cả quá trình, nhưng sau khi Trình Nhất Chiêu thử vai xong, toàn bộ diễn viên trong bộ phim tróc quỷ hiện đại đều đã được xác định, phải bắt đầu chụp ảnh tạo hình rồi.
Tựa phim là “Ba đồng tiền”.
Trình Nhất Chiêu rất thích cái tên này, lúc hóa trang cậu ta cứ líu ríu với Lộ Thức Thanh suốt: “Tôi tự học lục hào, tính chuẩn lắm đó, Lộ lão sư có muốn tính thử không?”
Lộ Thức Thanh lắc đầu.
“Cũng đúng.” Trình Nhất Chiêu nói, “Lộ lão sư may mắn như vậy, không như tôi, xui xẻo quá chừng, phải nhờ chuyện mê tín để an ủi bản thân mình.”
Chuyện Lộ Thức Thanh không thể chịu được nhất chính là thấy người khác bi thảm, cậu chỉ đành ra sức cổ vũ: “Được, vậy cậu tính cho tôi xem tháng này vận may thế nào, có cần tìm 3 đồng xu cho cậu không?”
“Chậc, không cần đâu.”
Trình Nhất Chiêu hí hửng lấy điện thoại ra, mở app bói toán lên, sau đó cậu ta nhắm chuẩn chọt vào màn hình lắc quẻ.
Lộ Thức Thanh: “...” Bắt kịp thời đại ghê.
Trình Nhất Chiêu lắc xong thì nhìn kỹ thật lâu rồi giơ bàn tay che điện thoại lại: “Không chính xác.”
Lộ Thức Thanh: “?”
Mê tín kiểu mắt giật phải tai trái tài tin một nửa à? Tốt thì tin mà không tốt thì không tin, mắt trái giật là sắp có tiền tài, mắt phải giật là do dây thần kinh
Lộ Thức Thanh chợt có hứng thú: “Cậu bốc ra quẻ gì?”
Trình Nhất Chiêu lúng túng: “Nói… nói tháng này có thể cậu sẽ gặp phải tiểu nhân.”
Lộ Thức Thanh “à” lên chứ không tin mấy.
Cậu vào giới giải trí, sự nghiệp không ngừng phát triển, dù có người ngáng đường ở sau lưng cũng không mấy ảnh hưởng. Kể cả có bóc ra chuyện trước kia của cậu cũng chẳng có bao nhiêu lịch sử đen.
Ơ.
Mắt phải của Lộ Thức Thanh giật giật.
… Trừ chuyện lộ clone.
Nhưng mà mấy chuyện như lộ clone nếu không phải tự mình bất cẩn để lộ thì là do fan tinh mắt đào ra, sao tính là “gặp phải tiểu nhân” kia chứ.
Không chuẩn không chuẩn.
Trình Nhất Chiêu thấy cậu không bị ảnh hưởng gì mới thầm thở phào, cậu ta cười khan: “Ha ha ha trò này tôi còn chưa học bao nhiêu, Lộ lão sư đừng để trong lòng.”
Lộ Thức Thanh gật đầu: “Không sao.”
Hóa trang xong, hai người đi chụp ảnh định trang cho “Ba đồng tiền”.
Lộ Thức Thanh còn phải vội về nhà xem livestream, cậu nói mấy câu với Trình Nhất Chiêu thì lên xe đi mất.
Đến vịnh Tinh Thần thì là chạng vạng, Lộ Thức Thanh vội kết nối với TV xem livestream, đúng giờ vào xem Dung Tự đang làm gì.
Tổ tiết mục đã dời chỗ ghi hình đến nhà Dung Tự, có vẻ canh đúng thời gian sẽ reaction “Trường An Ý”.
Lộ Thức Thanh còn tưởng chỉ có hai người họ, nhưng khi nhìn kỹ thì thấy có cả Đậu Trạc, Mục Bạch Ái cũng đã tới.
Quay phim với bọn họ non nửa năm, Lộ Thức Thanh đã quen rồi, không căng thẳng nữa.
Trên màn hình, máy móc đã vào chỗ, trên bàn còn đầy thức ăn nhanh và đồ ăn vặt.
Đậu Trạc tự nhiên như ở nhà vậy, y thoải mái khoanh chân ngồi trên tấm thảm lót sàn, tay cầm gà rán cắn một miếng rồi nói với Dung Tự: “Không phải nói tối nay Thức Thanh cũng tới sao?”
Hai mắt Mục Bạch Ái sáng lên vèo vèo: “Lộ lão sư cũng tới nha!”
Dung Tự liếc lườm cậu ta: “Để tôi hỏi thử xem em ấy có nhà không đã.”
[Ái chà chà Lộ lão sư cũng tới kìa, chuyến này rộn ràng à nha.]
[Ngồi chờ bé Lộ.]
Khán giả còn nghĩ Dung Tự sẽ lấy điện thoại ra gọi hỏi Lộ Thức Thanh, ai ngờ hắn đi ra mở cửa ban công, gào toáng với bên ngoài.
“Thức Thanh! Có ở nhà không?!”
Đậu Trạc: “...”
Màn bình luận: [???]
Lộ Thức Thanh: “?”
Tiếng nói trong TV nghe cứ như tiếng vọng lại của giọng nói ngoài ban công vậy. Cậu cuống quýt kéo rèm cửa sổ lên, vẫy tay với phía đối diện tỏ ý “tôi ở nhà, đừng gọi!”.
Dung Tự “à” một tiếng rồi gào tiếp: “Xong việc thì qua đây chơi, củ sen nhồi gạo nếp sắp bị Đậu Trạc ăn hết rồi đó!”
Lộ Thức Thanh: “...”
Lộ Thức Thanh đỏ hết mặt mày, cậu vội kéo rèm lại rồi gửi tin nhắn cho Dung Tự.
[Cyan: Tôi thay đồ rồi sang! Đừng gào nữa!]
Dung Tự thong dong quay lại trước ống kính, lười biếng nói: “Em ấy thay đồ xong sẽ sang.”
Màn bình luận:
[Ồ quao, đợt trước biết hai người ở chung tiểu khu mà không ngờ còn là ở sát vách luôn!]
[Thấy thành thạo thế, coi bộ cũng ít khi gào kêu người ta như vậy lắm ha.]
[Hèn chi, nãy Đậu Trạc ăn miếng củ sen nhồi nếp thì Dung Tự ở đó trợn mắt nhìn y, hóa ra là để dành cho Lộ Thức Thanh ha ha ha ha ha ha!]
[Đường kìa (nhảmnhíđó]
Lộ Thức Thanh lề mề thay bộ đồ, do dự mãi mới đi qua gõ cửa.
Dung Tự ra mở cửa nghênh đón cậu đi vào, thuận miệng nói: “Em coi như quay phim không tồn tại đi.”
Lộ Thức Thanh vào giới đã lâu tới vậy, sớm đã học được cách tự động che lại máy quay. Cậu gật đầu ngoan ngoãn, quen thuộc lấy đôi dép đi trong nhà trong tủ giày ở huyền quen mang vào, đi vào ngồi xuống tấm thảm trong phòng khách với Dung Tự.
Dung Tự nói vào ống kính: “Nào, Lộ lão sư, chào hỏi mọi người đi.”
Lộ Thức Thanh lãnh đạm, không làm ra biểu cảm gì, chỉ khẽ gật đầu: “Chào buổi tối.”
Màn bình luận:
[Thức Thanh buổi tối tốt lành!]
[A a a a a hay cho một đóa hoa cao lãnh lạnh lùng xa tít tắp chốn núi non! Tui thài!]
[Thức Thanh có thể cười một cái như Triệu Trầm Tầm không hở? Khuôn mặt lạnh lùng này làm tui nhớ Cửu Trùng truyện quá hức hức hức đau lòng quá đi à.]
Màn bình luận đều đang nói Lộ Thức Thanh lạnh lùng, nhưng chỉ có Dung Tự hay, nói không chừng bây giờ nhịp tim của đóa hoa lạnh lùng đã vọt lên thẳng 120, cái tay làm ra vẻ bình tĩnh kia của cậu đang vân vê thảm len.
Dung Tự không để tầm mắt của khán giả dừng lại trên người Lộ Thức Thanh quá lâu mà khởi động tiết mục đêm nay.
Hắn cướp đĩa củ sen nhồi nếp ra khỏi móng vuốt quỷ chết đói Đậu Trạc để tới trước mặt Lộ Thức Thanh, mở trình phát có sẵn “Trường An Ý”, bắt đầu theo quy trình thật thành thạo.
“Được rồi, bắt đầu xem phim nào.”
Hôm nay “Trường An Ý” không có tập mới, đa số khán giả đều đã xem 8 tập đầu rồi nhưng cũng rất háo hức được trông thấy cảnh nhóm diễn viên chính xem cảnh diễn của mình, tất cả đều đua nhau bắn tương tác trên màn bình luận.
[Ha ha ha xem cảnh mình diễn có xấu hổ không?]
Dung Tự thoáng trông thấy thì nhướng mày: “Mọi người đều là diễn viên từng được huấn luyện bài bản, chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ là gì.”
Đậu Trạc ngồi đó cười giả trân: “Đúng thế, Dung lão sư có “tín niệm cảm” dữ lắm, không bao giờ biết xấu hổ viết thế nào.” Tín niệm cảm: Cảm giác tin tưởng vào hoàn cảnh, đạo cụ, hòa mình vào bối cảnh trường quay của diễn viên
Mục Bạch Ái ái không chắc lắm, cậu ta ăn đồ ăn vặt chứ không nói gì.
Rất nhanh, tập 1 đã phát xong cảnh mở đầu, đến đoạn ra sân của Triệu Trác - cưỡi ngựa vào kinh.
Dung Tự không hề nao núng ăn khoai tây chiên, chỉ cảm thấy cũng chỉ có thế.
Có gì có thể làm mình xấu h…
Đang nghĩ thế, hắn chợt liếc sang bên rồi đột nhiên ngẩn ra.
Màn bình luận cũng đã nhận ra vấn đề.
[Ài! Ảo giác của mị sao? Sao cứ cảm thấy mắt Lộ Thức Thanh như đang phóng laser thế ha ha ha ha]
[Gì đây, rõ ràng người không cười, vẫn là biểu cảm lạnh lùng đó mà sao tao cứ có cảm giác cậu ấy vui vẻ lắm luôn, ánh mắt bling bling bling hết kìa.]
[Hồi đó tao tưởng Lộ Thức Thanh làm fan Dung Tự là hình tượng thôi, không ngờ cậu ấy thích coi Dung Tự đóng phim thật!]
[Dễ huông ghê há há há há]
[Ship hoy ship hoy!]
Đỗ Phương Khê chính là ánh trăng sáng thuở thiếu thời của Lộ Thức Thanh. Xa cách đã bao năm, nay rốt cuộc cũng được thấy lại Dung Tự diễn phim cổ trang. Lúc ở phim trường cũng từng đối diễn với nhau, chỉ là trên màn hình sẽ thêm vào ánh sáng, BGM, ống kính đặc tả… xem sẽ kích động hơn nữa.
Dung Tự diễn xuất sắc thật.
Lộ Thức Thanh ngồi đó nhìn Triệu Trác trên màn hình với vẻ háo hức, quên bén chuyện mình đang ghi hình tiết mục.
Dung Tự ngây ra hồi lâu, khi tầm mắt rơi trở lại màn bình luận, thế mà tự dưng hắn thấy có tí tì ti thẹn thùng.
Dung Tự ho khan, hắn uống hớp nước ý bảo mình đang mất tự nhiên.
Lộ Thức Thanh còn đang hớn hở xem, Dung Tự thì ngồi bên cạnh cậu. Hắn hơi ngả ra dựa về sau, dựa lên thành sô pha, cánh tay tùy ý gác ngang lên đấy.
Nhìn từ camera, Lộ Thức Thanh ngồi dưới sàn cứ như đang tựa vào cánh tay hắn vậy.
Khán giả có đôi mắt sáng như đuốc, rất nhanh bọn họ đã để ý đến việc này.
[Ố ồ, chim công họ Dung đang xòe đuôi nhở? Chả gác móng vuốt đi đâu đó?]
[Đúng zị đúng zị, không phải nói xem phim reaction à? Sao mắt chả cứ trôi về chỗ Lộ Thức Thanh vậy? Trên mặt Lộ Thức Thanh có chữ phỏng?]
[Yo~~!]
Dung Tự coi như không thấy, vẫn cứ lơ đễnh xem phim tiếp.
Lộ Thức Thanh nhịn mấy ngày, cuối cùng cũng được xem phim, đến cả củ sen nhồi nếp cũng không có thời gian ăn.
Không bao lâu sau, Lộ Thức Thanh soi kĩ, khó khăn lắm mới trông thấy có lỗi hậu kỳ, khóe môi cậu khẽ nhếch lên, không nhịn được mới kề tai nhỏ giọng nói với Dung Tự.
Hơi thở ấm áp phả vào tai, Dung Tự mất tự nhiên cuộn ngón tay, làm bộ bình tĩnh gật đầu.
Bởi vì cái tư thế gác ngang cánh tay ngồi thoải mái đó của Dung Tự mà trông Lộ Thức Thanh như nhào vào lòng hắn vậy, cộng thêm khoảng cách khi hai người nói nhỏ với nhau, màn bình luận dừng lại giây lát rồi spam tiếng gầm rú gào thét.
[Đệt! Hai người kia đang làm gì đó?! Ve vãn chim chuột nhau trước máy quay phải không?!]
[A a a đó là cảnh tượng mà thiếu nữ nhỏ nhắn ngây thơ có thể xem khi còn sống sao, đừng, đừng dừng lại nữa đê! Dựa gần vô đê! Hôn nhau đê!]
[Chênh lệch hình thể như này, mà á, đây là mục đích của đoàn phim này sao? Phim vừa chiếu là bắt đầu ép tui ship CP anh em hả? Tui ship tui ship được chưa hả?!]
[Hai ngươi lén lút nói cái gì đó?! Nói ra đi tụi em cũng nghe với! (Vỗ bàn)]
[+1]
Dung Tự thấy màn luận toàn hỏi Lộ Thức Thanh lén nói gì đó, hắn nở nụ cười biếng nhác, hờ hững bảo: “Mơ đẹp thế… Đã lén nói với nhau rồi thì tất nhiên đó là bí mật của riêng hai người, sao phải nói cho mọi người nghe chứ?”
Màn bình luận: [???]
[A a a nóng máu rồi nha!]
[Chắc cú là nói mấy cái gì bậy bạ lẳng lơ mạnh bạo không thể để ai biết luôn! Khai thật đi, hai người đang yêu đương có đúng không!]
Lộ Thức Thanh ngơ ngác toàn tập.
Không, không có mà.
Cậu chỉ nói với Dung Tự là “hình như trên bàn rượu kia có ly giữ nhiệt của tôi ò”, có nói chuyện bí mật khác đâu.
—Lục hào: Hình tướng của Kinh dịch, sử dụng quẻ gồm Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài, ghép với nhau tổng cộng có 64 quẻ. Mỗi quẻ đều có sáu hào tổng cộng là 384 hào cái. Lại thêm ngũ hành, địa chi, lục thân, lục thần, kết hợp nhiều quẻ tượng mà đến đây liền có thể mô phỏng ngàn vạn nhân gian (wiki)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]