Bé thỏ con ngoan ngoãn mau mở cửa nào tôi mở nha.
Đậu Trạc: “Khụ.”
Châu Phó: “Khụ khụ khụ!”
Dung Tự không có phản ứng gì, còn điều chỉnh thước tấc hộ Lộ Thức Thanh.
Đậu Trạc hết nhịn được, y giơ chân đá mạnh vào chân Dung Tự dưới gầm bàn.
Dung Tự cau mày.
Đậu Trạc liều mạng ra ám hiệu, y thuần thục mượn dáng vẻ hắt hơi để nhắc nhở: “Hắt… nhẫn kết hôn… xì!!!”
Dung Tự: “...”
Rốt cuộc Dung Tự cũng muộn màng nhận ra ngón áp út tay trái không đúng chỗ nào.
Lộ Thức Thanh lại không hề cảm thấy có vấn đề, lúc cậu vừa vào giới thì quay chụp poster quảng cáo suốt, 10 đầu ngón tay thường đeo đủ loại nhẫn, huống chi nhẫn bích tỉ này vốn là nhẫn đuôi, ngón tay cậu lại mảnh khảnh, chỉ có thể tròng vào ngón áp út.
Không có gì sai cả.
Đã quá muộn, bốn người cứ vậy giải tán.
Đậu Trạc vừa ra khỏi phòng đã đỡ trán nghiêng người sang bên như đứng không vững.
Dung Tự kéo y lại: “Sao vậy?”
“Tối nay trợn trắng nhiều quá.” Đậu Trạc suy nhược, “Hơi váng đầu.”
Dung Tự: “...”
Phắn đi.
Dung Tự tức giận hất y ra.
Đậu Trạc đến chịu: “Hồi nãy ông không nghe ra câu đó của mình có vấn đề à? Cái gì mà “được không”. Phàm mà đổi hoàn cảnh là tôi đã đứng bên phụ trách la làng “gả cho anh ấy gả cho anh ấy” rồi đó.”
“Xấu xa.” Dung Tự liếc y, “Tặng có cái nhẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-co-hoc-hu/3452839/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.