Còn không tỉnh dậy nữa là hai người phải ngồi xe lăn chung đấy.
Lộ Thức Thanh giật bắn.
Tạ Hành Lan vốn đã canh cánh vì sao cậu không gọi hắn là “anh trai”, tin này mà gửi đi thật, hắn còn không xách dao tới à.
“Không, không được.” Lộ Thức Thanh vội nói, “Không thể gửi anh trai.”
Nụ cười của Dung Tự lại nhạt đi: “À, vậy gửi chó Dung nhé?”
Lộ Thức Thanh: “?”
Làm gì có ai tự nói mình là chó kia chứ!
Tin nhắn cũng đã có thể lấp liếm sơ sơ rồi, Lộ Thức Thanh run rẩy sửa lại. Cơ mà nút xóa với nút gửi gần nhau quá, Lộ Thức Thanh vô ý bấm nhầm gửi đi. Cậu sợ tới nỗi thiếu điều phọt ra u hồn, vội vàng thu hồi tin nhắn.
… Chỉ là run tay, bấm xóa mất tiêu rồi.
Lộ Thức Thanh: “...”
Vẻ tuyệt vọng phủ kín trên mặt, Lộ Thức Thanh vùng vẫy mấy lượt rồi vẫn đau khổ gọi điện.
Dung Tự thấy vậy thì chỉnh âm lượng TV xuống thấp.
Tạ Hành Lan nhanh chóng bắt máy.
“Thức Thanh?”
Lộ Thức Thanh bị Dung Tự nhìn chòng chọc thì không tiện mở miệng, song chân cậu lại không tiện đi lại nên chỉ có thể căng da đầu nói: “Tạ tổng không cần tới đây, phiền phức, tôi ở nhà Dung lão sư đón năm mới, sớm mai là về Bắc Thành rồi.”
Tạ Hành Lan im lặng một chốc, sau đấy cất tiếng, giọng nói có chút kỳ lạ: “Dung Tự à?”
“Ừ.”
Tạ Hành Lan thản nhiên: “Sợ làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-co-hoc-hu/3437525/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.