"Không sao, bị thương ngoài da, chỉ là có khả năng sẽ lưu sẹo."
"A..."
Toàn bộ đồn cảnh sát đều là tiếng than đau lòng tiếc hận của nhóm cảnh sát nữ.
Lưu manh bên cạnh ước chừng bị mắng nửa tiếng: "?"
Làm sao vậy?
Đàn ông có chút sẹo thì làm sao?
Bọn họ toàn thân trên dưới đều là sẹo, cũng chưa từng thấy có người đau lòng?!
Tựa hồ đoán được bọn họ đang suy nghĩ cái gì, một cảnh sát nữ trẻ tuổi quay đầu: "Có thể giống nhau à?"
Lưu manh: "?"
Không giống nhau chỗ nào?
"Các người suốt ngày chỉ biết đánh nhau ẩu đả, làm trái pháp luật, hai bạn học lại là con ngoan trò giỏi, nhân hậu hiếu thảo. Các người có cái gì để mà so sánh?"
"..." Đám lưu manh, "???"
Con ngoan trò giỏi? Nhân hậu hiếu thảo?
Mấy người mau nhìn kỹ xem lúc đánh nhau ẩu đả người bị đánh đến mặt mũi bầm dập rốt cuộc là ai?
Đám lưu manh khóc không ra nước mắt.
Dù sao người trừ đầu đinh, đám lông gà vô tích sự kia bị Tống Yếm đánh rất thảm.
Nhưng Tống Yếm lớn lên xinh đẹp sạch sẽ, khí chất cao quý lạnh lùng, ngồi im ở chỗ đó khiến cho người khác cảm thấy đây nhất định là học sinh ngoan.
Hơn nữa nhờ có mấy ông lão bà lão bên cạnh làm chứng, chứng cứ ghi âm tại hiện trường cùng với việc kịp thời báo cảnh sát, bây giờ Tống Yếm trong mắt các đồng chí cảnh sát quả thật là tấm gương hoàn mỹ thấy việc nghĩa gắng hái làm, bình tĩnh cơ trí, kính già yêu trẻ, phòng vệ chính đáng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-co-gia-ngheo-voi-toi/222593/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.