Tống Yếm ngủ say thật là say.
Giống như bù hết những giấc ngủ mà cậu đã thiếu trong mấy ngày qua.
Những cảnh tưởng đem lại cho cảm giác cực kỳ hạnh phúc ở trong mơ dường như cũng rửa sạch sự bất an và bi an của cậu trong khoảng thời gian qua.
Chờ đến khi sực tỉnh dậy, sốt nhẹ cũng bớt, thân thể cũng đã có sức lực, cả người cũng thoải mái hơn nhiều, nhưng mà Hạ Chi Dã vốn dĩ nên nằm bên cạnh ôm cậu đã không còn nữa.
Nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, vẫn là chạng vạng, xem ra cậu cũng không có ngủ bao lâu, nhéo nhéo giữa hàng mày, đứng lên, mở cửa phòng, khàn giọng gọi một tiếng, "Hạ Chi Dã."
Cậu nghe thấy trong phòng bếp truyền ra tiếng động, vốn đang cho rằng Hạ Chi Dã có lẽ đàn chuẩn bị cơm chiều cho mình.
Kết quả trả lời cậu lại là một giọng nữ dịu dàng: "Hôm nay tiểu Hạ phải vào học, sáng sớm đã về rồi, thấy con ngủ say quá nên mới không đánh thức con dậy."
Hôm nay vào học?
Tống Yếm cầm đồng hồ điện thoại thiên tài nhỏ của Tống Nhạc Nhạc nhìn thử.
18 giờ 22 phút ngày 31 tháng 8.
Thế mà cậu lại ngủ một ngày một đêm.
"Vậy cậu ấy..."
"Yên tâm đi, dì có mua vé máy bay cho thằng bé về, không để nó đi xe lửa màu xanh quay về." Đàm Thanh bưng một chén cháo lên lầu, đặt trên bàn sách của Tống Yếm, cười vừa dịu dàng vừa có chút trêu chọc.
Tống Yếm bỗng dưng ngượng ngùng, nghĩ đến mớ lộn xộn trên khăn trải giường và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-co-gia-ngheo-voi-toi/1104060/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.