Lúc nghe thấy câu nói đó, dù Hạ Chi Dã đang đứng trong phòng tắm nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự ớn lạnh và luồng sát khí ập vào mặt, vì thế hơi khựng lại, hoảng sợ: "Không cần, công việc vất vả như vậy thì không cần làm phiền Yếm cưa của chúng ta đâu, tôi trùm khăn tắm ra đó là được."
"Không sao, không hề phiền."
Tống Yếm thuận tay xách đồ ngủ của Hạ Chi Dã trên tủ đầu giường và một hộp quần lót màu đen trong ngăn tủ.
Sau đó lôi ghế ngồi trước cửa phòng tắm, dựa vào lưng ghế, vắt chéo chân, ngẩng đầu nhìn Hạ Chi Dã đang mở hé cửa, cười vừa lạnh lùng vừa vô lại: "Muốn lấy quần áo?"
Hạ Chi Dã chỉ quấn một cái khăn tắm bên hông trốn phía sau cánh cửa nhìn Tống Yếm đang chặn trước cửa như ông trùm: "..."
Trầm mặc một hồi, dũng cảm mở miệng: "Yếm cưa, cậu có thấy hiện tại bản thân cậu rất giống lưu manh không?"
Tống Yếm: "..."
Có một chút chút.
Nhưng mà không quan trọng.
"Bớt nói nhảm, muốn lấy quần áo thì thẳng thắn sẽ được khoan hồng."
Tống Yếm cau mày, đằng đằng sát khí, "Gãi tai rốt cuộc có nghĩa là gì?"
"..." Hạ Chi Dã châm chước một hồi, "Có lẽ cậu không tin, nhưng thật ra lúc đó tôi thật sự không muốn cậu nói tôi là gãi tai trước mặt tiểu Béo và Khổng Hiểu Hiểu đâu."
"Vậy cậu muốn cái gì?"
"Muốn ăn đậu từ từ miệng cậu thôi."
"..."
Thẳng thắn ngay thẳng, trực tiếp kết thúc, chẳng chút chột dạ.
Tống Yếm chưa từng gặp đồ mặt dày vô sỉ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-co-gia-ngheo-voi-toi/1104043/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.