Lúc Hạ Chi Dã chuẩn bị hoa đi tới hậu trường tìm Tống Yếm lại được người khác thông báo rằng ba của cậu đã đến đón cậu rồi, một cảm giác sợ hãi khi đồ vật mà mình quý trọng nhất sắp biến mất lập tức tràn ngập trong mỗi tế bào thần kinh với tốc độ máu chảy.
Hắn nhanh chóng chạy như điên về phía cổng trường.
Hắn cảm thấy bản thân chưa từng chạy nhanh như vậy bao giờ cả.
Hắn sợ nếu chậm một giây, Tống sẽ đi mất.
Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của Tống Yếm, xông về phía trước ôm chặt cậu, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và nghe thấy giọng nói của cậu, dưỡng khí bị sự bất an đè ép mới quay về trong thân thể, đãi não cuối cùng cũng có thể suy nghĩ và thở được.
Mà loại suy nghĩ và hô hấp này chưa duy trì được hai giây, dưỡng khí trong máu lại lập tức bị rút đi cạn kiệt thêm lần nữa chỉ vì một câu nói của Tống Yếm.
Tống Yếm ngẩng đầu, nhìn hắn, hỏi: "Hạ Chi Dã, bây giờ tôi chỉ có một cái khăn quàng cổ không được đẹp cho lắm, cậu có còn bằng lòng ở bên cạnh tôi nữa không?"
Hạ Chi Dã, cậu có bằng lòng ở bên cạnh tôi không.
Sau khi chuẩn xác rút ra mấy chữ này, Hạ Chi Dã, người từ trước đến nay vốn luôn thông minh hơn bất cứ ai và thành thạo hơn bất kỳ người nào, thế nhưng bây giờ cũng bất chợt giật mình đứng im tại chỗ như một thằng ngốc, nói không nên lời nhìn Tống Yếm cả nửa ngày.
Cứ như là sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-co-gia-ngheo-voi-toi/1104040/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.