Lúc mới đầu sau khi Tống Yếm nghe Giang Viên Viên kể lại kế hoạch của Hạ Chi Dã, phản ứng đầu tiên là tại sao Hạ Chi Dã lại biết chuyện này.
Phản ứng thứ hai là nếu Hạ Chi Dã biết chuyện này thì nhất định đã lấy điện thoại về rồi nhưng vì sao lại không liên lạc với cậu.
Phản ứng thứ ba chính là nếu có Hạ Chi Dã hỗ trợ thì cứ nghe theo lời Hạ Chi Dã vậy.
Kế hoạch ghi âm ban đầu mà cậu nghĩ ra vốn đã có cả rủi ro pháp lý và các vấn đề về thiết bị, nó kém xa so với tác động trực tiếp và phạm vi rộng khi phát sóng giọng thật.
Cho nên cứ nghe theo Hạ Chi Dã vậy.
Dù sao Hạ Chi Dã cũng không phải người khác.
Cảm giác bản thân không cần một mình chiến đấu hăng hái lấy một địch trăm quả thật rất nhẹ nhàng, hơn nữa trút giận xong còn có hai tờ giấy khen đang chờ cậu, giống như cậu đã làm được chuyện gì tốt ấy.
Lần đầu tiên Tống Yếm biết rằng hóa ra cảm giác có người để dựa vào lại tốt như vậy, chẳng sợ người này không thể ở bên cạnh bann, cũng có thể khiến bạn cảm thấy an tâm và đáng tin.
Nhưng cảnh ngộ khác nhau trong cùng một thế giới.
Tống Yếm ở bên đây nhìn hai hai tờ giấy khen siêu cấp ấu trĩ kia, cúi đầu cười thật khẽ. Mà Thượng Duy ở bên kia còn chưa kịp hoàn hồn từ trong nỗi khiếp sợ thì đã bị Lại Miểu phẫn nộ xách cổ áo đập vào tường.
"Thượng Duy! Những lời vừa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-co-gia-ngheo-voi-toi/1104038/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.