"Ai muốn ngủ với cậu, không đúng... Mẹ nó ai là bạn trai tương lai của cậu chứ?!" Tống Yếm không thể nhịn được nữa, kéo cổ áo Hạ Chi Dã ném hắn ra khỏi phòng ngủ, sau đó rầm một tiếng đóng sầm cửa lại. Hạ Chi Dã đứng ngoài cửa nhịn cười: "Thật sự không muốn ngủ với tôi à?" Tống Yếm đứng trong cửa lãnh khốc vô tình: "Nếu như cậu muốn chết thì có thể thử xem." Người còn chưa theo đuổi được, đã bắt đầu ngày tháng ngủ trên sofa trước rồi, chuyện này hẳn là cũng coi như hắn đang trải nghiệm cuộc sống sau khi kết hôn. Hạ Chi Dã nghĩ như vậy, tâm tình thế mà cũng không tệ lắm, lười biếng nói: "Dù sao cậu cũng phải đưa chăn bông cho tôi chứ?" Tiếng nói vừa dứt, một chiếc chăn bông điều hòa đã bay ra khỏi cánh cửa mới mở, không đợi Hạ Chi Dã thấy rõ ràng mặt của người ném, cửa phòng đã đóng lại một lần nữa. Cơ mà không cần xem, Hạ Chi Dã cũng biết gương mặt đó bây giờ nhất định là vừa tức giận vừa thẹn thùng, trông cực kỳ đáng yêu. Tuy rằng hơi hung dữ một chút, nhưng vẫn rất đáng yêu. Dù sao bạn trai tương lai của hắn chính là người đáng yêu nhất thiên hạ. Hạ Chi Dã cảm thấy mỹ mãn nằm trên sofa, một tay gối ót, một tay lấy bức ảnh chụp ở công viên giải trí kia ra, càng nhìn ý cười trên khóe môi càng sâu. Nhìn một hồi, tựa hồ nhớ tới gì đó, ngồi dậy, lấy một quyển album đã có chút tuổi từ ngăn kéo dưới cùng của bàn trà ra, thật cẩn thận bỏ bức ảnh vào giữa hai plastic mỏng lét còn đang trống, sau đó mới trân trọng cất album về chỗ cũ, khóa ngăn kéo. Mà lúc khép cuốn album lại, chiếc đèn chùm phía trên dịu dàng chiếu sáng mấy chữ cái vụng về non nớt ở trên mặt bìa --- nhà nhỏ của Hạ Hạ. Nơi đó từ trước đến nay đều thuộc về hắn và cha mẹ của hắn. Hy vọng rằng sau này nó có thể thuộc về hắn và Tống Yếm. Sau khi khóa trái cửa từ bên trong, Tống Yếm nằm lên giường, nhìn trần nhà trống không, đột nhiên cảm thấy bản thân có chút vô lý. Phòng là phòng của Hạ Chi Dã, giường là giường của Hạ Chi Dã, mình dựa vào cái gì mà đuổi người ta ra ngoài, tu hú chiếm tổ, thật sự rất vô lý. Tuy rằng tính tình của cậu luôn rất kém cỏi, không phải người thông tình đạt lý gì vả, nhưng mà tố chất tu dưỡng cơ bản vẫn phải có, sẽ không làm cho mình đuối lý, cũng sẽ không khiến bản thân thiếu nhân tình, chứ đừng nói là làm ra chuyện vô cớ gây rối như vậy. Nhưng sau khi gặp gỡ Hạ Chi Dã thì luôn nhịn không được mà tức giận làm mình làm mẩy. Giống như trong tiềm thức đã cảm thấy bản thân có thể tùy tiện tức giận trước mặt Hạ Chi Dã, bởi vì mặc kệ ai đúng ai sai, lần nào Hạ Chi Dã cũng đều dỗ dành mình trước. Vừa nhớ đến bộ dáng hở ra là cà lơ phất phơ ôm lấy cổ cậu, lười biếng thầm thì bên tai cậu gọi 'Yếm cưa của chúng ta', 'Tống Đại Hỉ', 'bạn nhỏ Tống Yếm' của Hạ Chi Dã, Tống Yếm bỗng cảm thấy hai tai có hơi nong nóng. Đơn giản xoay người, đưa lưng về phía cửa sổ, đắp chăn, chuẩn bị ngủ, cứ như làm vậy thì sẽ không bị Hạ Chi Dã đứng ngoài cửa làm ảnh hưởng. Nhưng mà dù thế nào cũng ngủ không được. Cậu không thể một mình một người ở trong không gian vừa kín vừa tôi, cho nên lúc cậu ngủ một mình đều sẽ mở đèn. Ánh sáng chiếu qua mí mắt và phủ lên tròng mắt màu đỏ thẫm, dù làm kiểu gì cậu cũng không ngủ được. Tống Yếm mới nhớ đến hôm nay mình vẫn chưa uống thuốc hỗ trợ giấc ngủ. Hoặc là nói cậu mới nhớ tới đã rất lâu rồi mình chưa uống thuốc hỗ trợ giấc ngủ. Không biết bắt đầu từ khi nào, cậu giống như đã quen ở chung một phòng với Hạ Chi Dã, cũng đã quen với việc dễ như trở bàn tay chìm vào giấc ngủ trong bóng tối ở nơi cậu biết có sự hiện diện của hắn. Rõ ràng từ mười năm nay đều là một mình cậu ngủ riêng, tại sao mới hai ba tháng, dường như đã nuôi thành một thói quen không thể bỏ được. Mà tưởng tượng đến Hạ Chi Dã, trước mắt lại không nhịn được hiện lên cảnh tượng người nọ đứng giữa đám người ồn ào chen lấn, sau lưng là bầu trời đầy pháo hoa nở rộ, cúi đầu nhìn cậu, nói 'Tống Yếm, tôi thích cậu'. Một khắc kia, đám người hàng ngàn hàng vạn đã không còn tồn tại trong mắt cậu, pháo hoa xán lạn bắt mắt cũng chẳng còn nữa, chỉ còn lại sự dịu dàng và tình yêu của người thiếu niên mặt mày mang ý cười bắt mắt mà thôi. Nói không rung động là giả. Hoặc là nói trước khi Hạ Chi Dã tỏ tình với cậu, bản thân cậu cũng đã rung động. Rung động đến trình độ đã nhịn không được ở bệnh viện nghiêm túc hỏi bác sĩ rằng có phải mình bị bệnh tim hay không. Nhưng mà mà sự rung động của thiếu niên thật sự quá nông cạn, không thể đại diện cho bất cứ thứ gì, cũng chẳng thể hứa hẹn bất kỳ điều chi. Không tin rằng mình sẽ có năng lực để xử lý tốt phần tình cảm này, cũng không tin mình có thể gánh vác hết thảy hậu quả chưa biết trước mà sự rung động lúc thiếu niên này mang lại. Cậu cảm thấy có lẽ đây chỉ là sự động tình nhất thời do hormone tuổi dậy thì gây ra, hoặc là thói quen ỷ lại hình thành sau một thời gian dài sớm chiều ở chung, tóm lại cũng chưa chắc là thật sự thích. Dù sao lỡ đâu cũng chỉ là do Hạ Chi Dã nóng đầu nên mới vậy thì biết phải làm sao. Nghĩ đến đây, Tống Yếm như là chú ý điều gì đó, lấy điện thoại gửi tin nhắn Wechat cho Hạ Chi Dã. YAN: Bắt đầu từ ngày mai chúng ta sẽ chiến tranh lạnh trong 21 ngày. Wild:? YAN: Kiểu như đi học tan học đi riêng, ăn cơm đi ƯC cũng đi riêng, cậu có thể ở nhà thì cứ ở nhà, nếu ở chung ký túc xá, ngoại trừ có việc quan trọng thì cũng đừng có nói chuyện, lúc không ở cùng nhau, ngoại trừ việc quan trọng thì cũng đừng có liên lạc qua Wechat. Wild:?? YAN: Thời gian là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm tra sự thật, 21 ngày là chu kỳ quán tính hình thành thói quen của con người. Wild:... Hạ Chi Dã nằm trên sofa ở phòng ngoài, nhìn Tống Yếm gửi một yêu cầu dài ngoằng qua, đầu ngón tay gõ nhẹ lên màn hình hai lần, suy nghĩ một hồi, giống như hiểu được Tống Yếm có ý gì xong, nhịn không được cong môi khẽ cười một tiếng. Tại sao một "siêu trí tuệ", lúc nào cũng trừ bạo giúp đỡ bạn học như bạn họ Tống Yếm trong việc tình cảm lại ngây thơ ấu trĩ như gà con tiểu học vậy. Có lẽ là bởi vì có một vài điều chỉ cần có giáo viên là có thể hiểu được, nhưng có một vài điều trước nay chưa từng có ai dạy Tống Yếm phải đối mặt như thế nào, chẳng hạn như người yêu và năng lực được yêu. Chuyện này không phải do Tống Yếm sai, chỉ là người bạn trai tương lai như hắn cần phải giúp đỡ cậu giải quyết khốn cảnh mà thôi. Vì thế Hạ Chi Dã trả lời một chữ: Được. ? Tống Yếm vốn đã chuẩn bị sẵn sàng việc phải lý luận một hồi với Hạ Chi Dã bị chữ 'được' không kịp phòng ngừa đột nhiên nhảy ra này làm cho hơi ngơ ngác. Hạ Chi Dã có liêm sỉ như thế từ khi nào vậy? Tống Yếm lại trả lời một câu: Ngày mai tôi sẽ về ký túc xá, cậu ở nhà đợi đi. Hạ Chi Dã vẫn reply rất nhanh như cũ: Được. Tống Yếm: "..." Kế hoạch tiến triển thuận lợi như thế, rõ ràng cậu nên thở phào nhẹ nhõm mới phải, nhưng mà tự nhiên trong lòng lại có chút không thoải mái, ẩn ẩn cứ như đang mất mát điều gì đó. Cơ mà đồng ý là được, dù sao ngày mai không cần phải nhìn thấy người nào đó lúc ẩn lúc hiện ngay trước mặt mình nói lời cợt nhả chính là một chuyện rất tốt. Tống Yếm kéo chăn bông che đầu, không trả lời nữa. Nhưng bởi vì đã lâu rồi không ngủ một mình trong phòng ngủ nên cả đêm đều ngủ không được ngon, luôn mơ thấy ác mộng rồi bừng tỉnh, giấc ngủ chập chờn, đổ một thân mồ hôi lạnh. Đáng lẽ phải ngủ đến gần trưa ngày cuối tuần, nhưng lại sớm bừng tỉnh thêm một lần, sau đó không còn ngủ được nữa. Chờ đến khi rời giường, phát hiện trong phòng hay ngoài phòng đều không nhìn thấy bóng dáng của Hạ Chi Dã, chỉ còn lại một phần bữa sáng lẻ loi nằm ở trên bàn, ngay cả giấy nhắn cũng chẳng có. Sáng sớm tinh mơ mà người này đi đâu vậy. Tống Yếm vừa nghĩ vừa ngồi vào bàn ăn, khuấy cháo trắng trong bát vài lần, cảm thấy có chút vô vị, lại đưa tay cầm lấy một quá trứng ngâm trà, mới phát hiện trứng ngâm trà hôm nay thế mà có vỏ. Sau khi ý thức được vấn đề này, Tống Yếm hơi dừng một chút mới chợt nhận ra, trứng ngâm trà vốn dĩ luôn có vỏ mà, chẳng qua lúc trước đều có Hạ Chi Dã im hơi lặng tiếng giúp cậu lột vỏ rồi đưa đến trong tầm tay. Tống Yếm: "..." Sáng sớm tinh mơ mà đã nghĩ đến người nào đó, thật sự là âm hồn không tan. Hơn nữa còn không phải chỉ là một cái trưng ngâm trà thôi à, cũng đâu phải cậu không biết lột. Nhưng mà vỏ trứng ngâm trà hôm nay rất nát, từng miếng nhỏ dính trên bề mặt trứng, thật sự rất khó lột, lột mồi hồi lâu, chẳng những không xong mà còn khiến nước chảy đầy tay, nhão nhão dính dính đầy mùi tanh. Tống đại thiếu niên cuối cùng cũng hết nhẫn nại, ném trứng ngâm trà đi luôn, muốn nhăn stin Wechat hỏi Hạ Chi Dã mới sáng sớm mà đã đi đâu. Nhưng vừa lấy điện thoại ra, mở Wechat, nhìn thấy avatar của Hạ Chi Dã biến thành một tấm ảnh nền trắng chữ đen. Nền trắng thì là nền trắng bình thường, mà chữ đen thì lại là một chữ đen không hề bình thường, nó là một con số '21' được viết hoa. "..." Nghĩ đến việc tin nhắn 'lúc không ở cạnh nhau, ngoại trừ việc quan trọng thì đừng có liên lạc qua Wechat' mình gửi hồi hôm qua, Tống Yếm mạnh bạo tắt điện thoại. 21 thì 21. Chỉ có 21 ngày, nếu không có Hạ Chi Dã thì cậu không thể sống tiếp được chắc? Nghĩ thế, dùng bao nilong bọc kín cái trứng ngâm trà kia lại, sau đó xem nó là đầu của Hạ Chi Dã rồi hung hăng dập nát vỏ, cuối cùng lấy mấy miếng trứng gà chia năm xẻ bảy ra ngoài, mặt lạnh sát khí nặng nề cầm lên ăn. Mà Hạ Chi Dã đang ở tiệm thuốc mua thuốc mỡ giúp Tống Yếm giảm đau eo đột nhiên không hiểu ra sao rùng mình một cái. Trọng thánh địa y giả, lấy đâu ra sát khí? Khi Hạ Chi Dã thật vất vả cướp được mấy miếng dán bài thuốc gia truyền của mấy vị bô lão ở Nam Vụ từ tay của một nhóm bác trai bác gái về đến nhà, phát hiện trong nhà trống không. Chăn gấp ngay ngắn gọn gàng, nhưng người vốn phải nằm trong chăn lại không thấy đâu. Bạn trai tương lai của hắn đâu? Hạ Chi Dã liếc nhìn thời gian, còn chưa đến 10 giờ, sao hôm nay Tống Yếm lại dậy sớm thế nhở? Hạ Chi Dã đã quen với việc Tống Yếm vừa đến cuối tuần sẽ bắt đầu điên cuồng ngủ bù, ngón tay gõ gõ hai lần lên điện thoại, ý thức được đêm qua nhất định là do Tống Yếm ngủ một mình nên mới ngủ không ngon rồi bị mất ngủ. Đều do hắn, tối qua không có tiếp tục cố chấp tỏ ra mặt dày không biết xấu hổ. Nghĩ thế, nhấn mở Wechat. Wild: (mèo con thăm dò/vợ yêu đang ở chỗ nào.GIF). Tống Yếm vừa trở về ký túc xá lấy một bộ đề khoa học tự nhiên chuẩn bị giải, kết quả mới vừa nhấc bút đã nhận được cái tin nhắn này, trên tay hơi dừng, cây bút bị bẻ gãy ngay gắp lự. Cái tên ngốc Hạ Chi Dã này tìm mấy cái meme lẳng lơ này đâu ra vậy. Tống Yếm nghiến răng nghiến lợi chụp lại cái tin nhắn 'lúc không ở cạnh nhau, ngoại trừ chuyện quan trọng thì đừng có liên lạc qua Wechat' gửi qua cho hắn, sau đó ném cây bút hư trong tay đi, lấy ra một cây bút mới. Vừa định chuẩn bị tiếp tục làm bài, Hạ Chi Dã đã gửi một tấm ảnh qua đây, là một túi thuốc cao dán. Wild: Chuyện về eo của cậu, có tính là chuyện không quan trọng không? YAN: Có quan trọng hay không cũng chẳng liên quan cái đít gì đến cậu hết. Wild: Sao lại không liên quan đến tôi được chứ. YAN:? Tống Yếm vừa định hỏi Hạ Chi Dã có phải lại muốn dùng lý do 'bởi vì tôi thích cậu cho nên cậu có khỏe mạnh hay không có vui vẻ hay không tôi đều rất để ý' để thoái thác thì đã thấy Hạ Chi Dã gửi một tin khác cho mình: Dù sao eo của đàn ông cũng không thể không khỏe được. Rầm --- Cây bút mới vừa lấy ra trong tay của Tống Yếm lại bất hạnh chết non thêm lần nữa. Trước kia cậu đã biết Hạ Chi Dã không biết xấu hổ, nhưng không ngờ rằng Hạ Chi Dã có thể không biết xấu hổ như thế. Có cảm giác sau khi chọc thủng lớp cửa cửa bằng giấy kia xong, người này bỗng thành ngựa hoang đứt cương, lời nói cợt nhả hay meme lẳng lơ kiểu gì cũng bật thốt lên được. Đối với loại tình huống này, phương pháp xử lý của Tống Yếm vô cùng đơn giản thô bạo, hít sâu một hơi, đầu ngón tay di chuyển như gió: Cút, ông nội, cậu đi, không muốn chết thì buổi tối đừng có về đây. Sau đó block hết mọi thứ từ wechat đến số điện thoại luôn. Lưu loát cực kỳ, không hề tạm dừng. Thuận tiện lấy cây bút thứ ba, mở đề thi khoa học tự nhiên ra. Đàn ông là cái gì, đàn ông cũng không thể ảnh hưởng đến tốc độ giải đề của cậu. Nếu không trước khi hoàn toàn độc lập khỏi Tống Minh Hải, ngay cả sự tự do lựa chọn trường học cậu cũng chẳng có, chứ đừng nói là yêu đương với một người con trai. Thế nên dù có muốn bên nhau với Hạ Chi Dã, cũng không thể ảnh hưởng việc học, nếu không sau này cậu biết lấy gì nuôi sống bản thân, nuôi Hạ Chi Dã rồi nuôi bà nội và tiểu Mạt Chược đây? Dù sao người già lớn tuổi rất dễ dàng sinh bệnh, con gái cũng phải nuôi trong giàu sang mới được, sau này có rất nhiều chuyện cần dùng tiền, không thể dựa vào việc để Hạ Chi Dã chơi game chung với phú bà và số tiền cậu kiếm được khi đi bán đồ secondhand sống qua ngày được. Tống Yếm nghĩ, không hề ý thức được việc bản thân đã trói định tương lai của mình bên cạnh Hạ Chi Dã ngay trong tiềm thức, chỉ dần dần tĩnh tâm, nhanh chóng giải đề. Chờ sau khi giải đề khoa học tự nhiên xong lại giải thêm hai đề Toán học và Tiếng Anh, vốn đang muốn lấy đề Vật lý ra, nhưng mà vừa ngẩng đầu, phát hiện sắc trời ngoài cửa sổ đã hoàn toàn đen kịt, bụng cũng ục ục một tiếng. Lúc này Tống Yếm mới nhận ra trưa nay mình đã quên ăn cơm, cảm giác đói khát trì độn nảy lên trong bụng, lấy điện thoại ra định đặt cơm hộp. Kết quả vừa mới mở khóa màn hình, đã nhìn thấy chấm nhỏ màu đỏ tươi của phần mềm cùng chơi nằm ở góc trên cùng bên phải. Tống Yếm cài đặt chế độ không phải bạn tốt thì không thể nhắn tin, mà bạn tốt của cậu chính là Hạ Chi Dã. Click mở APP, quả nhiên, là tin nhắn Hạ Chi Dã gửi đến. Nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần online cùng chơi: Chị gái ơi, có đó không ~ Tống Yếm nhìn cái dấu gợn sóng kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Đã nói là sẽ không trò chuyện riêng không dỗ dành mà, kết quả không những chủ động trò chuyện riêng, lúc gửi tin nhắn còn thêm dấu gợn sóng? Vừa rồi hắn nhắn tin Wechat cho mình cũng có gửi dấu gợn sóng đâu chứ. Hơn nữa rõ ràng lúc trước đã gửi tiền lại hết rồi, đã nói là định kết thúc giao dịch, kết quả mình chỉ mới làm lơ hắn có một buổi chiều, hắn đã tung ta tung tăng đi tìm cô gái khác, thật sự là tên trai đểu rác rưởi. Cơ mà trong lòng mắng thì mắng, Tống Yếm vẫn lo lắng có phải Hạ Chi Dã đột nhiên gặp chuyện thiếu tiền hay không, vì thế lạnh nhạt trả lời một chữ: Có. Hạ Chi Dã ở đầu dây bên kia cũng đang giải đề, màn hình điện thoại đang đặt trên bàn bỗng sáng ngời: XX phần mềm: Bạn tốt tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền mà bạn đặc biệt chú ý đã gửi tin nhắn bạn tốt cho bạn, nhanh online kiểm tra và nhận đi nào ~ Khóe môi nhịn không được gợi lên chút ý cười. Người nào đó quả nhiên mạnh miệng mềm lòng, mặt ngoài nói không để ý đến người ta, kết quả vừa ném xuống một móc câu nhỏ đã ngoan ngoãn cắn câu. Cầm điện thoại, mở khóa màn hình, nhanh chóng trả lời một câu: Hôm nay tâm tình của bạn không vui à? Sao lại đột nhiên lạnh nhạt thế, ngay cả biểu tượng cảm xúc cũng không có. Còn đòi hỏi biểu tượng cảm xúc, ở đâu ra mà nhiều thứ cớt như thế chứ. Tống Yếm một bên mắng mỏ, một bên lại sợ lộ, cố nhẫn nhịn trả lời: Không có ạ! Chỉ là vừa rồi đang mở cửa nên gõ chữ không được tiện ý! (*▽*) Hạ Chi Dã nén cười: Không phải không vui là được, vậy hôm nay bạn có thời gian chơi game không? Tôi kéo bạn lên vinh quang nhá. Nhá, cậu còn dám nhá à. Đàn ông đàn ang mà tỏ ra dễ thương cái đít, chẳng biết giữ mình trong sạch chút nào cả. Tống Yếm vô cùng tức giận trả lời: Sao vậy ạ ~ Không phải lúc trước anh trả tiền lại cho em rồi nói không cần nữa mà? Tại sao đột nhiên bỗng tới tìm em dzọ. Nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần online cùng chơi: Lúc trước là do không có hy vọng nên mới không cần, nhưng hôm qua tôi vừa tỏ tình thành công, cho nên muốn chuẩn bị một bất ngờ lớn cho người tôi thích ấy. "?" Tỏ tình thành công? Chẳng lẽ hôm qua Hạ Chi Dã còn đi tỏ tình với những người khác à?! Đầu óc Tống Yếm nóng lên, tay nhanh hơn não: Anh còn tỏ tình với ai nữa??? Nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần online cùng chơi:? Nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần online cùng chơi: Cái gì mà còn tỏ tình với ai nữa cơ? "..." Tống Yếm chợt nhận ra cảm xúc của mình quá mức kích động, bĩnh tĩnh một chút: Ồ, không có gì, chỉ là em tưởng lúc trước anh tỏ tình với người kia mà lại thất bại, nên hôm qua mới tỏ tình với một người khác nữa chứ. Tống Yếm cũng cảm thấy lời giải thích này của mình có chút ảo diệu, nhưng cũng may là hình như Hạ Chi Dã không có nghĩ nhiều. Nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần online cùng chơi: Không có, hiểu lầm rồi. Nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần online cùng chơi: Từ đầu tới cuối tôi chỉ thích duy nhất một người mà thôi, lúc trước là do tôi cho rằng cậu ấy thích tôi, kết quả lại phát hiện ra là bản thân tự mình đa tình, nên có hơi nản lòng thoái chí. Nhưng sau này suy nghĩ cẩn thận rồi, tôi muốn đối với cậu ấy thật tốt, không phải muốn cậu ấy đối tốt với em, tôi thích cậu ấy cũng không phải do cậu ấy thích tôu mà là tôi thích con người của cậu ấy, cho nên hôm qua mới dũng cảm bày tỏ với cậu ấy. Nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần online cùng chơi: Đây là lần đầu tiên tôi thích một người, là kiểu thích mà cực kỳ cực kỳ thích ấy, thích đến mức có khi cả cuộc đời này cũng chỉ biết thích người đó thôi, nên rất muốn cho cậu ấy một bất ngờ khủng nhất. Rhích đến mức có khi cả cuộc đời này cũng chỉ biết thích người đó thôi. Đốt ngón tay đang nắm điện thoại của Tống Yếm hơi siết chặt lại. Cái tên ngốc Hạ Chi Dã này, nói bậy nói bạ mấy lời buồn nôn ghê tởm với một người ngoài làm gì đó. Nhưng mà trong đầu thì nghĩ như thế, trong lòng lại mềm nhũn như lên men, ngay cả giọng điệu trong từng câu chữ cũng ôn hòa hơn rất nhiều: Vậy cậu ấy đồng ý không. Nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần online cùng chơi: Không. Tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền: Thế sao anh nói đã tỏ tình thành công rồi chứ. Nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần online cùng chơi: Bởi vì cậu ấy còn bằng lòng để ý đến tôi, bằng lòng làm mình làm mẩy với tôi, như vậy là đủ rồi. Tống Yếm: "..." Đệt, Hạ Chi Dã còn có điểm mấu chốt không vậy? Mình tức giận làm mình làm mẩy với hắn là chuyện tốt gì à? Hắn lại còn xem như bảo vật, là đồ ngốc hay gì? Tống Yếm càng nghĩ trong lòng càng cực kỳ buồn bực, nhấp môi trả lời một câu: Từ sự miêu tả của anh, em cảm thấy tính tình của người kia cũng chẳng ra gì, còn không biết quý trọng, có gì đáng giá để anh thích à. Nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần online cùng chơi: Ừm, tính tình của cậu ấy quả thật hơi kém một chút. Tống Yếm: "?" Nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần online cùng chơi: Tính nết cũng chẳng ra gì. Tống Yếm: "??" Nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần online cùng chơi: Còn có khuynh hướng bạo lực gia đình và phá của tiềm tàng nữa. Tống Yếm: "???" Được rồi, Hạ Chi Dã có thể được chôn rồi. Ngay đúng lúc cậu định ám sát Hạ Chi Dã, khung thoại lại xuất hiện một tin nhắn mới. Nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần online cùng chơi: Cơ mà tôi cứ thích cậu ấy, tuy rằng tính nết cậu ấy rất kém, nhưng tâm địa lại rất tốt, tuy rằng mạnh miệng, nhưng mà mềm lòng, tuy rằng thích đánh tôi, nhưng mỗi lần đều làm mình làm mẩy đánh như cào ngứa. Lúc giúp tôi đánh côn đồ lại dùng rất nhiều sức, dù tiêu tiền ăn xài phung phí tính cách lại hay bắt bẻ nhưng vì muốn giúp tôi mà sẵn sàng ăn mặc cần kiệm sống những ngày khổ cực, cho nên trong lòng của tôi cậu ấy chính là người tốt nhất và độc nhất vô nhị. Chẳng sợ hiện tại cậu ấy không muốn đồng ý cũng không sao cả, tôi bằng lòng chờ cậu ấy. "..." Tống Yếm mới vừa rồi còn muốn chôn Hạ Chi Dã bỗng chốc lại muốn chôn sống bản thân. Nếu không phải cậu còn đang dùng ID tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền thì thậm chí cậu cũng đã bắt đầu hoài nghi Hạ Chi Dã cố ý lừa lọc để khiến mình mềm lòng rồi kết thúc kế hoạch chiến tranh lạnh 21 ngày kia. Cho nên cậu không thể để Hạ Chi Dã nói tiếp nữa, nếu nói thêm thì cậu sẽ không giữ vững ý chí được mất. Tống Yếm nhanh chóng trả lời với nhịp tim càng ngày càng nhanh: Oa! Tuyệt ghê! Vậy anh trai cố lên nhá! ↖(^ω^)↗ Rất nhanh đã bổ sung thêm một câu: Nhưng mà em cảm thấy anh không cần phải tiêu tiền để chuẩn bị bất ngờ đâu ạ, nếu người kia biết rồi thì nhất định cũng không hy vọng anh sẽ vất vả vì người kia như vậy đâu. Nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần online cùng chơi: Ừm, không sao, nếu bạn không có thời gian cũng có thể nói thẳng, tôi có thể đi liên hệ với khách hàng khác cũng được. ??? Khách hàng khác? Hạ Chi Dã lại muốn đi tìm phú bà có ý nghĩ không an phận với mình à?! Tống Yếm không hề nghĩ ngợi: Không phải em có ý kia đâu ạ. Nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần online cùng chơi: Tôi vẫn luôn cảm thấy bạn là khách hàng đơn thuần nhất ngây thơ nhất và cũng là người nói chuyện hợp ý nhất trong mấy khách hàng của tôi nên mới tìm bạn đầu tiên, còn kể nhiều chuyện với bạn như vậy, nhưng không ngờ rằng lại đang quấy rầy bạn, xin lỗi, cũng thật sự rất cảm ơn bạn. Tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền: Không phải, ý của em không phải như thế, em chỉ cảm thấy anh còn đang học cấp ba, nỗ lực học tập mới là chính đạo, không nên lãng phí thời gian trong việc chơi game chung với người ta ý. Nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần online cùng chơi: Ba mẹ tôi qua đời vì tai nan giao thông khi tôi học lớp chín, ngày thường tôi đều ờ chúng với bà nội và em gái, chi tiêu của hai người toàn dựa vào tiền lương hưu của nội và tiền bảo hiểm dưỡng lão, chi tiêu của tôi đều là do bản thân tôi tự nghĩ cách, cho nên đã quen đi làm thêm, nhưng mà bạn yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến việc học của tôi đâu. Tống Yếm: "..." Cũng đúng, nếu không phải cuộc sống bức bách, Hạ Chi Dã cũng không cần ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình khi chỉ mười mấy tuổi. Mà Hạ Chi Dã lại là người có đầu óc thông minh, thành tích quả thật vượt qua mọi thử thách, cho nên để tránh khỏi việc khiến hắn kiếm tiền từ tiền của người khác mua quà cho mình, không bằng cứ kiếm tiền từ mình thì hơn, như vậy thì trong lòng mình mới có thể bớt cảm thấy tội lỗi một chút. Tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền: Như vậy à, anh đáng thương thật á, vậy anh cứ yên tâm đi nhé, chỉ cần anh bằng lòng thì em lúc nào cũng có thời gian cả. Anh không cần đi tìm khách hàng khác, lỡ đâu gặp được người nào đó kỳ ky quái quái thì lại mệt (*^◎^*) Hạ Chi Dã dựa vào lưng ghế, nhìn tin nhắn được gửi tới trên màn hình điện thoại, nhịn không được cúi đầu cười một chút. Tại sao lại có một người một bên làm trò như cool boy, một bên lại đáng yêu như thế chứ, khiến người ta thật sự không còn cách nào để không muốn lừa cậu về nhà cả. Hơn nữa tuy rằng hắn có dùng chút bút pháp xuân thu, nhưng lời nói đều là sự thật khách quan, thế nên sau này nếu Tống Yếm muốn tính sổ thì hắn sẽ nhận thầu hết mọi việc nhà cả nửa đời sau là được, tóm lại cứ lừa được người về nhà trước rồi nói sau. Vì thế nhấn mở giao diện sửa chữa thông tin. Nửa phút sau. Nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần có kim chủ: Được, cảm ơn thiên sứ nhỏ xinh đẹp thiện lương. Tống Yếm nhìn ID đột nhiên được thay đổi: "?" Vừa định nhắn tin nói không phải cậu có ý kia, cậu không có hứng thú bao dưỡng Hạ Chi Dã, tin nhắn của Hạ Chi Dã đã được gửi tới đây: Online game không? Tống Yếm: "..." Thôi. Tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền: Được. Lần này Tống Yếm rất chú ý không có đăng nhập lộn tài khoản, nhưng mà vừa vào phòng game đã phát hiện microphone nhỏ đang sáng lên dưới góc bên phải ảnh đại diện của Hạ Chi Dã. Tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền:? Tai nghe truyền đến giọng nói lười biếng của Hạ Chi Dã: "Lúc trước không bật mic là do không muốn giao lưu với người lạ, nhưng mà bây giờ chúng ta đã xem như bạn bè rồi, tôi cảm thấy giao tiếp bằng giọng nói sẽ tiện hơn. Dù sao sự phối hợp giữa đồng đội khi lên vinh quang vẫn rất quan trọng, tôi muốn đảm bảo trải nghiệm chơi game của bạn." Nghe vào quả thật rất chuyên nghiệp, Tống Yếm nhất thời còn chưa tìm được phương pháp hay để phản bác. Tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền: Nhưng mà hiện giờ em đang ở ký túc xá, bạn cùng phòng đang ở bên cạnh còn chưa ngủ, khôn tiện để nói chuyện ý. Hạ Chi Dã: "Không sao, bạn nghe tôi chỉ huy là được, không cần nói chuyện." Tống Yếm: "..." Được rồi. Không cần nói chuyện là được, nếu không còn phải hỏi Thẩm Gia Ngôn nhờ nliên kết máy thay đổi giọng nói nữa. "Cơ mà lúc trước tôi có xem APP định vị của bạn, bạn cũng ở Nam Vụ à?" Hạ Chi Dã thình lình hỏi một câu. Trong lòng Tống Yếm căng thẳng. Hạ Chi Dã lại chậm rì rì hỏi: "Không phải là Tam trung Nam Vụ chứ." Tống Yếm nhanh chóng phủ nhận: Không phải. "Không phải là được, nếu không bình thường khi bạn ở ký túc xá phải chú ý nhiều một chút." Tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền:? "Ký túc xá trường Tam trung Nam Vụ có ma." Tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền:?? "Có khi bạn chưa từng nghe được nghe kể đó, nhưng mà học sinh trong khu Hạ Thành hẳn là ai cũng biết. Cái lúc mà trường học xêm dựng thêm ấy, bởi vì chung quanh thật sự hết đật nên chỉ có thể phá hủy tất cả những công trình bất hợp pháp trong khu đất ký túc xá hiện giờ." "Lúc ấy có rất nhiều người cưỡng chế chiếm đoạt đất đai đều không muốn, nói là mấy nhà xây dựng đó muốn cướp đất đai với nhà ở của bọn họ, không trả một khoản phí phá bỏ và di dời kếch xù thì sẽ kiên quyết không cho phá dỡ. Nhà xây dựng cũng đâu có chịu, chỗ đó là do chính phân phát cho trường học, bọn họ chỉ là nhận thầu công trình mà thôi, dựa vào cái gì mà phải trả phí phá bỏ và di dời chứ. Vì vậy mà hai bên cứ thế cãi nhau ỏm tỏi, còn đánh mấy trận, càng cãi càng lớn." "Xung đột đánh nhau thì thôi, mấu chốt chính là cứ cãi nhau hoài nên công trình chỉ có thể kéo dài mãi, mà cứ kéo dài tiếp thì không thể hoàn thành đúng hạn. Nhà xây dựng mất tiền không nói, học sinh cũng hết cách nhập học đúng thời hạn được, vì thế một ngày nọ có một nhà thầu đưa ra chủ ý, quyết định thừa dịp đêm khuya không có người sẽ lén phá dỡ mấy công trình kia đi." "Kết quả không ngờ rằng đám người dẫn đầu gây sự bạo lực nhất đã sớm dự đoán được kế này của bọn họ, nên buổi tối mới ở trong mấy tòa nhà phi pháp đó. Nhưng mà vừa đúng lúc đêm đó bọn họ uống rượu say đến nỗi rối tinh rối mù, không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào cả, đội thi công thét to nửa ngày, cho rằng bên trong không có ai mới trực tiếp điều khiển xe đẩy tông tường." "Vì thế nên mấy người đang sống sờ sờ kia cứ thế bị nghiền nát ở trong đó. Sau này xuất phát từ việc suy xét tất cả các phương diện mà ép chuyện này xuống, ký túc xá hoàn thành đúng hạn, nhưng chờ đến lúc học sinh dọn vào ở thì lại phát hiện bên trong không đúng lắm." Vừa dứt lời, có thứ gì đó đập vào cửa sổ vang lên một tiếng 'rầm', Tống Yếm đột ngột không kịp đề phòng, sợ tới mức run tay, trực tiếp tặng một đầu người. Hạ Chi Dã lại như không chú ý, tiếp tục một bên điều khiển con tướng trong tay, một bên kể chuyện: "Ban đầu là vào một ngày cuối tuần, học sinh của tòa nhà kia gần như đã về nhà hết, chỉ còn thừa một vài học sinh ở lại ký túc xá của mình thôi, kết quả lúc đầu cậu ta đột nhiên nghe thấy âm thanh có người đập cửa sổ rầm rầm, sau đó âm thanh này ngừng lại, cậu ta mới đến sát cửa sổ dòm thử, ai ngờ thấy bên cửa sổ coa bóng người thoáng bay qua, ngay sau đó trần nhà cũng phát ra âm thanh kỳ quái cứ như đang có người di chuyển ở trên đó vậy. Mới đầu cậu ta còn tưởng là bạn học trên lầu đùa dai, bạn đoán xem kết quả sẽ như thế nào?" Tống Yếm điên cuồng điều khiển tướng Địch Kiệt Nhân trong tay của mình, một lòng chỉ hướng tới công chính và quang minh, chẳng muốn đoán thử dù chỉ một chút. Nhưng mà Hạ Chi Dã lại thong thả từ tốn nói ra một câu: "Kết quả cậu học sinh kia ở ngay lầu sáu, là tầng cao nhất của ký túc xá trường Tam trung, sân thượng đã phong tỏa, phía trên không, có, người." Xoạt xoạt --- Ngón tay của Tống Yếm trực tiếp xẹt qua trên màn hình, Địch Kiệt Nhân, người tượng trưng cho công chính và quang minh cứ thế mà anh dũng hy sinh. Người khởi xướng còn cực kỳ tri kỷ hỏi một câu: "Sao vậy? Bị dọa rồi à? Không sao, bạn cũng đâu có ở trường Tam trung Nam Vụ, oan hồn lấy mạng cũng không tính lên đầu bạn được, hơn nữa không phải bên cạnh bạn còn có bạn cùng phòng à, đừng sợ." Tống Yếm vốn đang một mình một người nằm trên giường của lầu sáu ký túc xá trường Tam trung Nam Vụ kiểu: "..." Ừm, không sao, không sợ. Thịnh vượng dân chủ văn minh hài hòa. Cậu là đoàn viên tự hào của đoàn thanh niên cộng sản, cậu không sợ. Thùng thùng --- "Đệt!" Cửa ký túc xá đột nhiên vang lên tiếng động, Tống Yếm sợ tới mức trực tiếp ném cái điện thoại trên tay xuống. Chờ đến khi quay đầu lại đã đụng phải một gương mặt trắng trẻo mập mạp đang dán vào cửa kính pha lê dòm vào bên trong, bỗng chợt hoảng sợ, sau đó mới nhận ra là dì quản lý. Sợ bóng sợ gió một hồi, giờ mới chợt nhận ra sau lưng đã chảy đầy mồ hôi lạnh, mở cửa, dì quản lý đưa cơm hộp cho cậu: "Dì nói với còn nè, đây là tính huống đặc biệt vào cuối tuần chứ ngày thường không thể gọi cơm hộp đâu nhé." Tống Yếm gật gật đầu: "Vâng." Dừng một chút, nhớ tới điều gì đó, lại hỏi: "Dì ơi, lúc tu sửa khu ký túc xá này có phải đã từng có sự cố thi công đúng không ạ?" Dì quản lý thản nhiên gật đầu: "Đúng vậy, từng có, sao vậy con?" "... Không sao ạ, cảm ơn dì nhé." "Không có gì, cứ coi dì như người nhà là được. Nhưng mà con phải ăn cơm nhiều chút nhé, xem khuôn mặt trắng bệch của con này, không biết còn tưởng là con trét phấn trên mặt ấy." Dì quản lý nói xong thì cộp cộp rời đi. Mà bởi vì là ngày cuối tuần vừa thi xong nên cả hành làng dài ngoằng lại vô cùng trống trải, gần như đèn của mỗi phòng ký túc đều đã tắt. Một cơn gió lùa thổi qua, khiến cho cánh cửa sổ không biết ở đâu vang lên tiếng 'kẽo kẹt', Tống Yếm nhanh chóng đóng cửa lạu, sau đó ném hộp cơm lên trên bàn, rồi 'tạch' một tiếng nhảy lên giường. Nhặt điện thoại lên, sau khi dùng chăn bông bọc bản thân kín mít từ đầu tới chân xong mới cuộn tròn nằm trong ổ chăn, nhanh chóng gửi tin nhắn: Mạng ở ký túc xá hôm nay không được tốt lắm, vừa rồi bị rớt mạng. Giọng nói của Hạ Chi Dã truyền đến đúng lúc giống như một kim tiêm trấn an: "Ừm, không có gì, có tôi ở đây, dối diện vẫn cứ ăn cám thôi. Nếu như mạng yếu thì hôm nay không chơi nữa nhé, hôm khác lại tính tiếp?" Đời này Tống Yếm chưa từng gõ chữ nhanh như bây giờ: Đừng, không sao, bây giờ mạng ổn rồi, muốn chơi bao lâu thì chơi bấy lâu. "Ồ, thế à." Giọng điệu Hạ Chi Dã hình như có chút tiếc nuối, "Nhưng mà bên tôi đột nhiên có chút việc, chơi xong trận này thì phải offline." Tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền:? "Em gái tôi không biết làm bài tập ở nhà trẻ, tôi phải đi dạy cho con bé nữa." Nói xong, đầu dây bên kia quả nhiên truyền đến thanh âm của tiểu Mạt Chược: "Anh ơi! Anh mau tới đây đi anh!" "Tới ngay, anh sẽ qua đó nhanh thôi." Hạ Chi Dã như là quay đầu lại trả lời, sau đó mới quay đầu nói với Tống Yếm, "Bạn đến đường giữa đi, chúng ta trực tiếp tấn công một đợt." Nói xong, Hạ Chi Dã chạy nước rút xông lên chỗ đất cao, lưu loát tiêu diệt nhóc Lỗ Ban và nhóc Đát Kỷ của đối phương, sau đó dẫn dắt đồng đội thổi tiếng kèn thắng lợi. Không đợi Tống Yếm lên tiếng giữ chân, cùng với sự xuất hiện của một tiếng 'victory', Hạ Chi Dã đã offline. Avatar biến thành màu xám. Giọng nói cũng biến mất. Thế giới chợt khôi phục sự yên tĩnh, chỉ còn lại gió đêm gào thét bên ngoài cửa sổ, Tống Yếm: "..." Không sao, không sợ. Cậu không sợ. Tống Yếm cứng đờ động đậy thân thể, dưới tiền đề phải bảo trì việc tứ chi thon dài của mình sẽ không lộ ra khỏi chăn, yên lặng cử động toàn thân, chuyển từ bò thành nằm, sau đó cương cứng tại chỗ, nhắm mắt lại, không dám nhúc nhích. Chỉ cần cậu ngủ thật nhanh, mê tín phong kiến sẽ không đuổi kịp cậu được. Cậu là thanh niên ưu tú của thế kỷ mới, từ nhỏ đã tiếp thu sự giáo dục giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, tin tưởng khoa học, tin tưởng triết học Mác - Lênin, lập trường chủ nghĩa duy vật không thể lay chuyển... "Đệt! Cái tên Hạ Chi Dã siêu ngốc này nữa!" Ba phút sau, Tống Yếm rốt cuộc cũng nhịn không được mà mở mắt ra, hung hăng mắng một tiếng. Mà cái tên siêu ngốc vẫn đang ở trong nhà mình thong thả ung dung dọn dẹp cặp sách thay áo khoác. Tiểu Mạt Chược siêu cấp thông minh đã sớm làm bài tập ở nhà trẻ xong xuôi đang ngồi bên cạnh bỗng ngẩng đầu hỏi: "Tối nay anh Dã còn phải về trường ạ?" "Ừm." Hạ Chi Dã tròng một cái áo khoác màu đen lên người, "Anh Yếm của em kêu anh về." Tiểu Mạt Chược nghiêng đầu qua mệt bên, tựa hồ rất buồn rầu: "Nhưng không phải lúc nãy anh nói là Yếm cưa cưa không cho anh về sao ạ?" Hạ Chi Dã quay đầu lại, chớp mắt cười thần bí với cô bé: "Nhưng cậu ấy sẽ lập tức gọi anh đi về nhanh thôi." Tiểu Mạt Chược: "?" Vừa dứt lời, điện thoại của Hạ Chi Dã bỗng kêu leng keng một tiếng. Tin nhắn Wechat. YAN: Hôm nay dì quản lý kiểm tra phòng ngủ, cậu cút về đây nhanh lên. Có người thật sự không biết nói dối, hôm nay cũng chẳng phải ngày quay về trường, kiểm tra phòng ngủ cái gì chứ. Nhưng Hạ Chi Dã vẫn cười cười trả lời một câu: Được, cảm ơn Yếm cưa đã nhắc nhở. Trả lời xong còn khoe khoang quơ quơ điện thoại trước mặt tiểu Mạt Chược: "Nhìn đi, anh Yếm của em kêu anh trở về đây này." Tiểu Mạt Chược hôm nay mới học xong mấy con số Ả Rập '1, 2, 3' nhìn cái khung thoại kia, một chữ cũng không hiểu. Nhưng từ niềm vui sướng của anh Dã, cô bé có thể cảm nhận được tin tức này là sự thật, mà người ngây thơ đơn thuần như cô bé vẫn không có hiểu rõ lắm: "Vậy tại sao anh Yếm lúc thì bảo anh về, lúc thì lại không cho anh về thế ạ." Hạ Chi Dã ngồi xổm xuống, xoa xoa mái tóc mềm mụp của cô bé, cười nói: "Bởi vì anh Yếm của em là một nhóc ngạo kiều hay sĩ diện, cơ mà nếu anh ấy không có anh Dã thì sẽ ngủ không ngon." Hắn không dám chắc chắn Tống Yếm có sợ tối hay sợ quỷ hay không. Nhưng hắn biết Tống Yếm nhất định sợ việc ngủ một mình. Cho nên đã nói sau này đều phải ngủ cùng nhau thì chính là phải ngủ cùng nhau. Có người không thể từ bỏ mặt mũi, vậy bản thân hắn không biết xấu hổ thêm một chút là được. Tóm lại là hắn muốn sau này Tống Yếm đều có thể an ổn ngủ ngon lành mỗi đêm, không cần phải sợ mất ngủ, cũng không cần phải sợ ai đó sẽ bỏ rơi mình trong đêm tối như lúc trước. Hết chương 49. Tác giả có lời muốn nói: Tống Yếm bên ngoài: Tôi muốn chiến tranh lạnh 21 ngày. Tống Đại Hỉ thực tế: Tôi muốn phụng dưỡng bà nội chăm sóc em gái chung với Hạ Chi Dã, tiểu Mạt Chược mặc cái váy hoa nào thì trông đẹp hơn đây ta? Mẹ già như tôi đây online bảo vệ nhãi con chút đây! Hoàn cảnh sinh sống từ nhỏ đến lớn của nhóc con Yếm Yếm quyết định tính cách của thằng bé, cho nên nếu muốn thằng bé hiểu được tình yêu và sự tin tưởng cũng như việc bằng lòng thừa nhận tình yêu của chính mình là cả một quá trình. Mà lão Hạ sở dĩ không biết xấu hổ cũng là do chỉ có cách này mới có thể khiến bé Yếm sớm nhận ra tình cảm của mình. Hai đứa nhỏ không phải người hoàn hảo, nhưng sẽ càng ngày càng tốt hơn! Tôi cũng sẽ cố gắng gõ chữ để cái ngày ngọt ngào kia đến sớm một chút!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]