Trầm mặc.
Lắng đọng.
Tĩnh mịch.
Sau khi cửa phòng đóng lại, hai người vẫn duy trì tư thế một người ngồi trên sofa, một người ngồi khóa trên đùi mặt đối mặt với đối phương, không hề nhúc nhích.
Tựa như chỉ cần bọn họ bất động, sự xấu hổ như cái chết xã hội sẽ có thể vĩnh viễn bị phong ấn trong phòng.
Thẳng đến khi Hạ Chi Dã nhướng mày, thử hỏi hai chữ: "Tiếp tục?"
Tống Yếm mới 'bốp' một tiếng đánh rớt cái tay đang ở trên eo mình của Hạ Chi Dã xuống: "Tiếp tục cái rắm!"
Lạnh mặt muốn bò dậy khỏi người của Hạ Chi Dã, nhưng bởi vì trên tay có đeo bao tay, dính thuốc mỡ, sợ làm bẩn sofa cho nên không có tiện chống tay, chỉ có thể hoàn toàn dựa vào lực của phần eo và hai chân, lúc bò có hơi gian nan.
Bò đến một nửa, trọng tâm không vững, lảo đảo chưa kịp ổn định, lại ngã về trên đùi Hạ Chi Dã, thân thể đập vào nhau.
Hạ Chi Dã muốn dìu cậu, lại bị Tống Yếm dùng một tay gỡ ra, hung dữ nói: "Đừng chạm vào ông đây."
Chậc, tính tình thật kém.
Dù sao dậy không được cũng không có hại cho mình.
Vì thế Hạ Chi Dã dù bận vẫn ung dung ngồi trên sofa, nhìn Tống Yếm ra sức dãy dự trên đùi mình.
Nhưng mà rất nhanh đã không còn 'dù bận vẫn ung dung' được nữa.
Dù sao hai thằng con trai mặt đối mặt ngồi gần nhau như vậy, trong đó còn có một người vẫn luôn không chịu an phận xoay tới xoay lui, khó tránh khỏi việc đụng vào một vài nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-co-gia-ngheo-voi-toi/1104007/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.