Thẩm Viên Hân trở về nhà với tâm trạng không hề ổn một chút nào cô cứ như đang ở trên mây, cô ngồi xuống trong đầu vẫn luôn van vãn những lời nói của Tô Vũ Thần trong thâm tâm cô rất hận ông ta mãi mãi không tha thứ cho ông ta vì đã bỏ rơi hai mẹ con cô ngay cả những năm tháng đó ông ta chưa một một lần đến hỏi thăm, điều này cô hận càng thêm hận.
Mặc dù trong lòng đã không ngừng hận ông ta nhưng cô cũng chưa bao giờ muốn ông ta rời đi cả, không biết là cô đã ngồi đây đã được bao lâu nhưng cô vẫn cứ mãi ngồi cuộn người đầy sợ hãi mà quên luôn mọi thứ xung quanh.
Lục Sở Uyên gọi mãi cô không chịu nghe máy trong lòng anh bỗng thấy sốt ruột không suy nghĩ nhiều liền lái xe đến chung cư của cô, vừa vào trong căn nhà tối thui anh đưa tay mò đến công tắc điện trong tí tách căn nhà được sáng lên cùng lúc Thẩm Viên Hân ngẩng mặt lên với đôi mắt sưng húp khiến cho anh càng lo lắng.
- Hân Hân em sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra với em vậy có thể nói anh nghe được không nào
Thấy anh đang ngồi trước mặt cô không hiểu sao không thể kiềm nén cảm xúc của mình mà khóc nức lên nhào vào lòng anh, Lục Sở Uyên thuận thế ôm chặt hơn.
- Ông ta…tại sao ông ta có thể muốn đi là đi vậy…ai cho phép ông ta định rời đi chứ, em vẫn còn hận ông ta rất nhiều cơ mà…hứccc…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-co-dong-vao-thu-ky-cua-toi/3389939/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.