Chập chờn tối, An Vương phủ đã được thắp sáng bởi những ngọn nến đỏ tươi. Thời Nghi đang nằm dài trên thảm cỏ xanh mát, tận hưởng từng đợt hương thơm nồng nàn theo gió thổi đến. Chân cô bắt chéo hình chữ ngũ, rung rung liên tục. nhìn cô rất thoải mái. hai tay đan chéo bắc qua cổ. Đôi mắt nhắm lại, vẻ mặt rạng rỡ. Nếu không bị ai đánh thức chắc chắn cô có thể nằm đây ngủ một mạch cho tới sáng.
Bỗng có tiếng đẩy cửa bước vào nhưng cô chẳng hề để tâm, mắt vẫn nhắm chặt. Người kia đi đi lại lại cả một vòng, không biết là đang làm gì nhưng cô vẫn chẳng hề để ý. Chỉ riêng cái sắc khí lạnh lẽo mới bước vào đã cảm nhận rõ mồn một cô đã đoán được người này là ai. Lúc sau, thanh âm nhẹ buông xuống:
- Công chúa nằm đây thế này, không sợ muỗi đốt hay sao?
Cô nheo mắt lười biếng nói:
- Không phải còn có An Vương điện hạ ở đây sao? Nếu bổn coong chúa mất sợi tóc nào để xem hoàng thượng có để yên cho ngài không.
Dưới sự khiêu khích của cô,Định Luân chỉ đành lắc đầu ngán ngẩn, bất lực mà lẳng lẳng ngồi xổm xuống bên cạnh cô. Nhìn thấy cái dáng nằm xiên vẹo của cô, cái chân không an phận cứ đạp vào áo chàng bèn lên tiếng nói:
- Cô có thể giống nữ nhân một chút có được không? Đến cái dáng ngủ cũng thật là xấu quá!
Công chúa nhanh miệng đáp trả:
- Bổn công chúa trời sinh là nữ nhân rồi, ngươi còn muốn ta giống nữ nhân cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-choc-nham-cong-chua/621583/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.