Bát Vương nhàn nhạt cười, thuận miệng hỏi một câu:
- Lửa cháy lớn như vậy, chẳng hay điện hạ dùng cách nào để đưa toàn bộ tấu chương ra khỏi đó trong thời gian ngắn như vậy? Theo ta được biết lúc xảy ra hỏa hoạn điện hạ còn đang dạo phố?
Lời này của Tử Lâm chỉ là câu nói thuận miệng hay còn có ẩn ý khác?Điều này không khó nhận ra.Thế mà lúc này trong tâm trí chàng lại toàn hình bóng của cô, nhớ tới viễn cảnh thân thể mảnh mai yếu đuối,sắc mặt nhợt nhạt nằm trên giường mà đáy lòng chàng dâng lên một sự đau xót khôn tả.Ánh nhìn khiến tâm tình hỗn độn,khiến cảm xúc bị chi phối.Nhìn thấy An Vương tần ngần hồi lâu như vậy lại càng chứng thực cho suy nghĩ của Tử Lâm.Chàng lạnh nhạt hừ một tiếng:
- Hừ! Quả nhiên!
Định Luân sực tỉnh lại từ trong dòng suy tư lại nghe Tử Lâm nói tiếp:
- Thất trách là giả,mượn việc này thanh tẩy triều đình mới là thật.Ngay từ đầu bàn cờ này đều đã được sắp đặt sẵn,việc Mã Thế Hoan châm lửa cũng đã nằm gọn trong mưu kế của ngài.An Vương điện hạ,ta thật khâm phục ngài,từ đầu chí cuối đều đang diễn.Vậy mà lại đẩy nàng ấy lên trước đầu sóng ngọn gió, để kế hoạch này không một chút sơ sót,không một khẽ hở.Bội phục! Bội phục!
Lời vừa thốt ra lại khiến Định Luân kinh ngạc không thôi, đôi mắt gợn lên một tầng sóng lớn,thần tình có chút hoảng hốt nhưng nhanh chóng bình thản trở lại
- Bát Vương Gia quả là Bát Vương Gia!Không ngờ đến việc này ngài cũng nhìn ra được? Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-choc-nham-cong-chua/621576/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.