Y quay lại, khuôn mặt vẻ luyến tiếc nhìn muội muội, ý muốn cô giữ mình lại. Còn cô lại lạnh lùng, xua tay mà hắt hủi:
- Hoàng huynh chính sự bộn bề, vẫn là nên hồi cung sớm đi.
Hoàng thượng đề nghị:
- Bình nhi, hồi cung cùng ta đi.
Thế mà cô nghe nhưng lại viện mà thoái thác:
- Muội muốn ở đây một thời gian, chưa vội, muội còn chơi chưa đã. Có An Vương điện hạ ở đây, không đến nỗi hoàng huynh không an tâm chứ?
- Nhưng mà...
Chưa kịp nói gì thì Bát Vương bên cạnh đã tranh lời:
- Hoàng thượng, với năng lực của An Vương còn sợ không quản lí nổi Thái Bình công chúa nghịch ngợm này hay sao?
"Tên Ngô Tử Lâm này cuối cùng cũng làm được một điều có ích. Nhưng cho dù vậy ta cũng sẽ không để ngươi sống quá an nhàn đâu." Cô nhìn Tử Lâm vẻ sâu xa, nghĩ thầm trong bụng.
Lời của Tử Lâm đúng là chí lí, đây hoàng thượng vào thế bí. Đường cùng, y cũng chỉ đành thỏa hiệp. Thở dài một tiếng, hoàng thượng nói:
- Thôi vậy. Có An Vương và Bát Vương gia bảo đảm, trẫm cũng thấy yên tâm.
Rồi quay sang nói với hoàng muội lắm chiêu của mình:
- Xem như muội thông minh.Lần sau không may mắn vậy đâu. Nếu Bình nhi làm càn, trẫm lập tức dẫn muội về hoàng cung ngay.
Cô cười kháu khỉnh mà đáp:
- Xin hoàng huynh an tâm.
- Chân ở trên người muội, dù trẫm có cấm cản muội vẫn sẽ tìm cách trốn đi.
Cùng nhìn nhau lớn lên từ nhỏ, tính cách của cô còn ai hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-choc-nham-cong-chua/621565/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.