Lạnh lùng tới đâu trước mặt Thời Nghi đều phải xin thua. Không nói đạo lí, càng không thể để người khác nói đạo lí. An Vương cũng chỉ đành bất lực mà đồng ý. Chưa kịp nói thêm gì thì quay lại đã không thấy đâu. Đúng là chạy còn nhanh hơn cả thỏ. An Vương nhìn theo bóng lưng cô, lòng có chút tiếc nuối. Nhưng sau đó lại nở nụ cười ngọt ngào. Chúng ta sẽ còn gặp lại....
Tại cung Thế Tử...
Mộ Dung Khanh ngồi trên ghế, tay đang xoay xoay nhẫn ngọc. Chân chàng ta ngồi vắt chéo lên. Dưới đại sảnh, Liểu Thanh Lam quỳ nửa gối cúi đầu:
- Công tử thứ tội! Là thuộc hạ không xử lí Vũ Văn Hộ đến nơi đến chốn. Để người của An Vương phát hiện...
Lời chưa dứt thì Thể Tử đã cất giong:
- Chuyện này không thể trách ngươi. Địa lao An Vương phủ kết cấu phức tạp, khắp nơi đều đặt bẫy. Hơn nữa được canh chừng nghiêm ngặt, luân phiên nhau túc trực. Thanh Lam, ngươi có thể lấy mạng người từ tay An Vương đã là tốt lắm rồi!
Mộ Dung Khaanh tỉ mỉ đánh giá. Lời nào lời nấy đều có vẻ hài lòng với thị vệ của mình. Theo chàng ta nhiều năm, chỉ có Liễu Thanh Lam là làm gã hài lòng. Nhưng lần hành động lần này, suy cho cùng cũng là chưa hoàn thành trọn vẹn, Liễu Thị vệ lại là người cầu toàn, vì thế mà lại nói rằng:
- Vẫn là thuộc hạ hành sự không chu toàn, mong công tử trách phạt!
Mộ Dung Khanh dĩ nhiên hiểu tính khí của Thị Vệ, tức khắc môi của Thế Tử cong lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-choc-nham-cong-chua/621551/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.