- Đây là phòng của ta. Sao ngươi không nói lời nào đã tự ý vào?
An Vương tay chống cằm:
- Cả Vương phủ này đều là của ta
Thời Nghi không vui, khuôn mặt hậm hực nói:
- Được được, cả vương phủ này là của ngươi. Ngươi muốn ở đây đúng không? Vậy thì ta đi
Cô không nhiều lời, quay người bước ra cửa. Thấy cô giận thật rồi, chàng vội đứng dậy, nắm lấy cánh tay cô kéo lại. Vì lực kéo quá mạnh nên cô đã nằm gọn trong lòng chàng từ bao giờ. Thời Nghi có chút sững lại nhưng ngay sau đó cô đã dẫm lên chân của An Vương không thương tiếc, còn mắng:
- Đồ lưu manh!!
An Định Luân khuôn mặt bất hạnh, nhăn nhó kêu đau. Vừa ôm lấy chân vừa xuýt xoa. "Nữ nhân thật là khó dỗ dành ". Thấy Ạn Vương nhăn mặt đau đớn cô vẫn chẳng có chút cảm xúc. An Vương phải đến dỗ dành:
- Được rồi, ta đến đây không phải để gây sự. Cho cô này
An Vương đưa lọ thuốc trên tay mình ra, Thời Nghi từ từ nhận lấy, hỏi:
- Đây là cái gì?
- Thuốc bôi trị đau mỏi. Không phải cô quỳ đau hết gối, mỏi cả lưng sao? Cái này sẽ rất có ích đấy
Thời Nghi nhìn lọ thuốc rồi bất giác cười:
- Coi như ngươi còn có lương tâm.
- Vậy... chuyện lúc sáng đừng để bụng nữa nhé?
Vẻ mặt chàng bỗng trở nên lúng túng, đây là lần đầu chàng hạ thấp mình như vậy. Trước giờ làm việc đều không mấy quan tâm đến cảm xúc người khác, bây giờ lại vì một cô nương mà học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-choc-nham-cong-chua/621536/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.