Vài canh giờ sau, An Vương ngồi xe ngựa, trở về An vương phủ. Vừa đặt chân tới của, khẩu dụ của hoàng thượng đến. Tô công công tay cầm thánh chỉ, nói to:
- THÁNH CHỈ ĐẾN!!
An vương cùng toàn bộ người trong phủ đều quỳ xuống. Chàng dõng dạc:
- Thần, An Định Luân tiếp chỉ!
Tô công công dõng dạc nói:
- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. An vương điện hạ đa mưu túc trí, văn võ song toàn,có công với nước. Nay trẫm ban thưởng nghìn vàng phong chức đại tướng quân, nắm giữ binh phù, tiếp quản Kim Dự Vệ. Khâm thử!!
- Thần,tạ ơn thánh thượng,nguyện một lòng phục vụ đất nước
Mặc dù nhận được ân huệ lớn như thế nhưng An Vương lại có vẻ rất cảnh giác: "Bệ hạ vội vàng giao binh phù và Kim Dự Vệ cho ta, ắt hẳn có nguyên do. Xem ra đối phương cũng là vì cái này mà công kích ta, nội bộ triều đình bắt đầu lục đục rồi"
Mấy ngày sau,tin tức An Vương tiếp quản binh phù và Kim Dự Vệ đã truyền đi khắp nơi. Cả thành ai nấy đều bàn tán xôn xao, ca ngợi sự anh minh tài trí hơn người của An Vương
- An vương quả thật tài giỏi xuất chúng
- Nhờ phúc của An Vương mà thiên hạ mới được thái bình,dân chúng mới được ấm no hạnh phúc
Mọi người tấm tắc khen ngợi, mấy cô nương ở đó cũng bắt đầu mơ mộng
- An vương oai phong quá Ta thật sự muốn gả cho ngài ấy,dù làm thiếp cũng được
- Ta nữa, ta cũng muốn!!
Nghe được mấy lời tự luyến ấy, Thời Nghi nhếch mép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-choc-nham-cong-chua/259537/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.