Từ lúc vào đông đến nay, không biết trời đã bao nhiêu lần đổ tuyết.
Lạc Dĩ Mạt toàn thân ướt sũng, bước vô định trên đường. Lồng ngực thoát ra từng nhịp thở nặng nhọc, giống như bị một khối đá vô hình chèn ép.
Rồi không biết bản thân đã đi được bao lâu, hắn cuối cùng cũng đổ gục xuống ven đường.
Hắn ngồi bệt bên dưới một ngọn đèn đường ảm đạm.
“Thầy…”
Hắn nói không ra tiếng, chỉ thấy một làn khói trắng tỏa ra.
Chuyện đã qua, tất cả đã khép màn…
Tình yêu của bọn họ, cứ ngỡ không thể nào lay chuyển. Nhưng cuối cùng, chỉ bên nhau vỏn vẹn một năm…
Hắn muốn rũ bỏ tất cả để yêu, muốn liều lĩnh để tiếp tục yêu, nhưng tại sao thầy luôn là người duy nhất gánh chịu tổn thương? Tình yêu đồng giới có lẽ là cấm kị, có lẽ sẽ gặp báo ứng, nhưng tại sao cứ phải báo ứng tất thảy lên thầy?
“Dĩ Mạt này không cần gì cả… Em chỉ cần duy nhất mình thầy… Vì sao… Vì cái gì… Chỉ mỗi một yêu cầu nhỏ nhoi như vậy… mỗi một yêu cầu nhỏ nhoi như vậy cũng không có được…”
Nước mắt, chảy dài trên gương mặt cương nghị của hắn…
Lạc Dĩ Mạt khóc nhưng khóe miệng nhếch lên, tạo thành một nụ cười chua chát.
“Cứ thế… Cứ thế mà chia tay… Thầy… Chúng ta…”
Kiềm nén, kiềm nén, rồi lại kiềm nén. Cuối cùng, dòng nước mắt cũng không thể giữ lại được.
“Triệt!” Tiếng gọi khản đặc vang lên, Lạc Dĩ Mạt nắm lấy ngực áo mình, nỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-chay-lao-su/2846151/quyen-3-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.