(*) Thực Chi Tính Dã: “Ăn cũng thuộc về bản chất”. Câu nói của Mạnh Tử, trích trong “Mạnh Tử — Cáo Tử Thượng”.
Ý chỉ: Sự đói khát cũng như dục vọng (Thực) đều là một bản tính tự nhiên của con người (Tính).
Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là anh sẽ đạt đến đỉnh điểm, chỉ một chút nữa thôi, nhưng làm thế nào cũng không thể giải phóng. Ân Nhược Triệt bắt đầu mất dần kiên nhẫn.
Lạc Dĩ Mạt đương nhiên biết anh muốn gì, quyết định không tiếp tục trêu đùa anh nữa, đưa tay cởi bỏ chiếc quần trong đã ướt hơn phân nửa, mở miệng tiếp tục liếm láp anh.
Thân dưới được khoang miệng bao bọc, cái cảm giác này khiến người ta thoải mái đến tê dại, tất cả tế bào thần kinh mẫn cảm đều bị kích thích triệt để. Tiếng la của Ân Nhược Triệt càng lúc càng lớn hơn, bàn tay đang chống trên mặt bàn cũng xiết chặt lại thành hình nấm đấm.
Co một chân anh lên, nhanh như cắt, Lạc Dĩ Mạt nhắm ngay cửa động, dùng ngón tay cái mạnh mẽ ấn vào.
“… A a a a a a…” Thứ dung dịch nóng ấm của Ân Nhược Triệt lập tức phun trào trong miệng người kia.
Lạc Dĩ Mạt không chút cau mày, nuốt chửng toàn bộ vào trong cổ họng. Tuy hương vị của thứ ấy không dễ nuốt một chút nào, vừa tanh lại vừa chát, nhưng nó lại thuộc về người hắn yêu thương nhất, nên khi đến đầu lưỡi đều trở nên ngọt lịm.
“Dĩ… Dĩ Mạt? Cậu ăn nó ư?” Ân Nhược Triệt sau khi đã điều chỉnh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-chay-lao-su/2846126/quyen-3-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.