“Chào buổi sáng, anh trai!”
“Chào buổi sáng, Dĩ Nhu.”
Sau khi ngủ một giấc thoải mái, cả hai cùng đi xuống cầu thang, lên tiếng chào hỏi kẻ đang ở dưới nhà uống trà đọc báo, tức Lạc Dĩ Nhu.
“Trời còn sớm à?” Lạc Dĩ Nhu cười như không cười, nhếch khóe môi nhìn hai người trước mặt. “Náo loạn đến hơn nửa đêm, các người không thấy mất trật tự sao?”
Ân Nhược Triệt giật mình, lén lút nhéo mạnh Lạc Dĩ Mạt một cái, hỏi không ra tiếng: “Cậu không phải nói là không nghe được sao?”
Lạc Dĩ Mạt định cười cười cho qua chuyện, nhưng bàn chân đang đè nghiến lấy chân hắn càng lúc càng tàn bạo hơn.
Lạc Dĩ Nhu sợ thiên hạ chưa đủ loạn, bồi thêm một cười tao nhã.
Cặp lông mày quyến rũ của Lạc Dĩ Mạt khẽ nhướng lên, dừng lại một hồi mới lên tiếng: “Anh, hôm qua em có mượn anh vài thứ mà quên nói cho anh biết.”
Nụ cười thoát tục của Lạc Dĩ Nhu đột nhiên vụt tắt, trong lòng chợt có dự cảm không hay. Từ từ nuốt nước bọt, hắn hỏi: “Em mượn cái gì?”
“Không có gì đáng kể.” Lạc Dĩ Mạt đặt bữa sáng trước mặt Ân Nhược Triệt. “Chẳng qua là dùng tạm mấy cây trà xử quý báu của anh thôi.”
“Em! Em! Em! Em lấy chúng làm gì?” Lớp mặt nạ điềm tĩnh của Lạc Dĩ Nhu nứt ra làm đôi, giọng nói có chút run rẩy.
“Em tìm ở chỗ anh ở nửa ngày mà không có thứ gì hay ho. May mà lúc ấy thấy được vài cây trà xử yêu dấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-chay-lao-su/2846098/quyen-2-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.